Cùng ngày, không có bất kỳ gợn sóng nào
Mà ngày thứ hai, Tổ Chức Y học Thế giới đột nhiên phát biểu thông báo
Thông qua chấp hành của ủy ban hội nghị thảo luận từ xa quyết định, Liên minh GICUP thế giới sẽ mời giáo sư Trần Thương làm chủ tịch danh dự trọn đời
Đồng thời sẽ xây dựng tổng bộ Bệnh viện Liên minh GICUP Thế Giới ở thành phố An Dương thuộc tỉnh Đông Dương Trung Quốc
Tin tức này trong thời gian cực ngắn đã truyền đi khắp bên kia bờ đại dương
Tất cả mọi người đều sợ ngây người
Rốt cuộc thì Trần Thương lại vô thanh vô tiếng làm chuyện gì
Tại sao lại được mời làm chủ tịch danh dự trọn đời
Hơn nữa, An Dương là nơi nào?
Vậy mà có thể làm tổng bộ của Liên minh GICUP thế giới
Mà Trung Quốc lúc này đây, thật sự là vô cùng có mặt mũi trên thế giới
Phải biết, có thể được tổ chức Y tế thế giới chọn nơi đây để xây dựng tổng bộ, vừa hay có thể nói rõ thực lực phát triển của Y học
Mà sau khi các tỉnh thị của Trung Quốc biết được tin tức này, vừa hài lòng lại vừa ao ước
Mọi người đều không nghĩ đến, vậy mà thật sự đã thông qua rồi
Sự phát triển của An Dương
Bởi vì chuyện xây dựng tổng bộ này, dường như đã lập tức đi lên quỹ đạo
Thậm chí mọi người có thể đoán trước được một ngày còn có Trần Thương, thì sự phát triển của An Dương sẽ không dừng lại
Mà tỉnh Đông Dương, lần này thực sự vô cùng vui mừng
Còn vui mừng hơn so với năm ngoái
Trần Thương cũng như thế
[Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ nhân tâm thầy thuốc, ngài công khai kỹ thuật chữa tủy sống nhất định, sáng lập tổng bộ bệnh viện Liên minh GICUP thế giới, hành vi của ngài sẽ cứu vớt hàng ngàn hàng vạn bệnh nhân, nhận được thiên phú cấp hoàn mỹ: Sự cám dỗ của chất xúc tác!]
Trần Thương nhìn thấy ban thưởng của hệ thống, cả người đều sửng sốt
Mẹ nó
Sự cám dỗ của chất xúc tác?
Là cái quỷ gì
[Sự cám dỗ của chất xúc tác: Trong công trình nghiên cứu chất xúc tác, có thể tùy lúc nhận được ban thưởng không ngờ đến!]
Trần Thương lúng ta lúng túng tự nói... Đây đúng thật là sự cám dỗ của chất xúc tác
..........
Trần Thương nhìn vào ban thưởng của hệ thống, trong lòng đương nhiên là hài lòng nói không lên lời
Chất xúc tác là gì?
Công trình chất xúc tác là phân đoạn quan trọng nhất trong một công trình.
Thậm chí có thể nói, chất xúc tác chính là thành phần tham gia quan trọng trong cơ thể của tất cả chúng ta
Không có chất xúc tác, thì các loại vật chất trong cơ thể chúng ta đều giảm bớt trên phạm vi lớn.
Xuất hiện của [Sự cám dỗ của chất xúc tác] này, thực sự là quá thần kỳ
Giai đoạn hiện nay, Trần Thương bên này vừa mới phát hiện bên trong bệnh Alzheimer, chất xúc tác Endopeptidase của Asparagine dường như có thể biến đổi prrotein Tau khiến cho độ nhớt và độc tính càng cao hơn.
Hiện tại, các bộ môn đều đang xân nhập và nghiên cứu quan hệ của protein Tau và synuclein gấp.
Tiến vào thăm dò và tìm kiếm ‘Asparagine endopeptidase’ trong cơ thể bệnh nhân Parkinson
Mà đúng lúc này lại thu được [Sự cám dỗ của chất xúc tác] đối với Trần Thương mà nói, quả thực là như hổ mọc thêm cánh.
Hát sao đây?
Là sự cám dỗ của chất xúc tác cho, hong khô Alzheimer.
Trong biển cả nghiên cứu, đã lạc mất bản thân.
Aha....
Tâm trạng của Trần Thương thật sự là rất tốt
Hiện tại, anh đột nhiên phát hiện, hóa ra làm nghiên cứu khoa học cũng rất thú vị.
Lúc tâm trạng không tốt, thì khi dễ chuột bạch, đánh một chút thuốc.
Lúc tâm trạng tốt, thì lại cứu nó.
Lúc tâm trạng không tốt... Thì lặp lại như thế, lại thêm một lần.
Cuộc sống cũng rất ung dung tự tại.
Khoảng thời gian này Tề Khải và Dương Lan hay chào hỏi viện Trung khoa, thuộc về hợp tác ủy quyền.
Bản thân Dương Mục và Vu Song Dũng cũng là từ căn cứ nghiên cứu thuốc mới Alzheimer mà đến, cũng rất thấu hiểu nghiên cứu Asparagine endopeptidase, gần đây Tedanis và Chương Mục đã tạo thành một đoàn, nghiên cứu rất hăng say.
Thực ra, hoàn cảnh nghiên cứu khoa học vẫn đơn lẻ hoàn cảnh lâm sàng một chút, cũng càng đơn giản hơn một chút
Hiện tại bên lâm sàng, Trần Thương đã trở thành chủ nhiệm lớn của Khoa cấp cứu, nhưng vẫn phải chú ý đến hợp tác và phát triển của mỗi phòng ban.
Đội ngũ của Ngoại khoa tổng hợp là khổng lồ nhất, thế nhưng Trương Hữu Phúc thỉnh thoảnh vẫn luôn đến để oán hận Trần Thương, khiến cho phòng ban hiện tại của bọn họ rất khó làm...
Không chỉ có Trương Hữu Phúc, nhóm người Đào Mật cũng dồn dập chạy qua.
Oán hận nói là thà chết vì úng lụt còn hơn chết vì hạn hán.
Hiện tại, toàn bộ bệnh nhân Ngoại khoa của bệnh viện đều không có nhiều cấp cứu.
Ngoại trừ phụ khoa, các phòng ban khác cũng không có gì để làm.
Trên buổi họp thường kỳ vào thứ tư, vì vị trí viện trưởng còn trống, nên do thư ký Đàm phụ trách chủ trì.
Một tháng Trần Thương trở về, thành tích của bệnh viện đã tăng lên gấp đôi.
Theo lý thuyết thì là một chuyện vui tay vui mắt.
Thế nhưng...Những vị chủ nhiệm này dồn dập kể khổ.
- Thư ký Đàm, thành tích cũng đã có rồi, nhưng đều là thành tích của cấp cứu, giáo sư Trần, mọi người phải giúp đỡ người nghèo chứ, kinh tế hiện tại của Ngoại khoa chúng ta đã khủng hoảng rồi
Trương Hữu Phúc phàn nàn nói.
Đào Mật hít sâu một hơi:
- Đúng vậy đó, bệnh nhân của phòng ban chúng tôi, tình nguyện chờ cấp cứu, chứ cũng không muốn đến giường bệnh trống ở chỗ chúng tôi
Ngoại khoa thần kinh cũng như thế
Vốn là gia đình bần hàn, còn là tuyết còn thêm sương.
Trần Thương không ngờ đến sẽ là một cảnh tượng như thế này, thế nhưng... Rất rõ ràng, đây chính là lãnh đạo xảy ra vấn đề
Vào lúc này, Trần Thương cũng đã phát hiện, sự phát triển của bệnh viện, cần có một người có kế hoạch đến tiến hành.
Bản thân rõ ràng không thích hợp để làm viện trưởng.
Thế nhưng, bọn họ cần một viện trưởng đến để phân phối hợp lý đẩy mạnh các tài nguyên.
Đàm Quốc Lập nghe thấy lời của mọi người, cũng không lên tiếng, im lặng
Duy trì tư thế của một người chủ Nhất viện nên có
Sau một lát, Đàm Quốc Lập nhìn qua Trần Thương, thân thiết, cười híp mắt hỏi:
- Giáo sư Trần, vấn đề này cậu thấy thế nào?
Trần Thương hít sâu một hơi
Vấn đề này nói thật thì, cũng rất đau đầu.
Bản thân cấp cứu chính là cấp cứu, nên xử lý chính là những bệnh nhân khẩn cấp, và phẫu thuật một vài trọng chứng nguy hiểm.
Mà không phải là ngay cả ruột thừa cũng đến.
Vì vậy, vẫn là cần phải tiến hành phân cấp chẩn đoán và điều trị đối với bệnh tật, phân luồng hợp lý.
Thế nhưng... Có một loại tâm lý gọi là tâm lý học của bệnh nhân.
Đối với mỗi một người mà nói, chuyện của bản thân, cho dù chỉ là một bệnh nho nhỏ, cũng sẽ cảm thấy là bệnh nặng, vô cùng khẩn cấp, vẫn là chạy về hướng cấp cứu.
Mọi người nhìn thấy Đàm Quốc Lập như thế, lập tức sửng sốt.
Chuyện này... Lão liếm chó
Trương Hữu Phúc cũng đành chịu, vốn dĩ cho rằng sau khi Tần Hiếu Uyên đi, thư ký Đàm với tư cách là lão hậu đài, sau này phát triển chắc chắn sẽ xuôi gió xuôi nước
Thế nhưng... Không nghĩ đến... Thiếu niên Đồ Long vậy mà cuối cùng trở thành Long Vương
Đàm Quốc Lập chẳng những không giúp mình, ngược lại lại trở thành fan hâm mộ trung thành của Trần Thương...
Nghĩ đến đây, Trương Hữu Phúc không nhịn được thở dài nghĩ nên làm gì bây giờ?
Vào lúc này, Trần Thương đột nhiên nhìn vào đám người, nói với mọi người:
- Tôi cảm thấy, chúng ta cần một viện trưởng, mọi người cảm thấy thế nào?
Lời này vừa nói, tất cả mọi người lập tức sửng sốt
Cần một viện trưởng
Những người ngồi đây cũng không ngốc, bí thư dù sao cũng là bí thư, không hiểu biết nghiệp vụ, là chủ yếu phụ trách về chuyện công tác Đảng của bệnh viện.