Mười năm tháng giêng, Trần Thương cùng đón Tết với gia đình, buổi tối Dương Giai Tuệ tự mình làm chè trôi nước, hương vị gia truyền, rất ngon.
Tỉnh Đông Dương là tỉnh kém phát triển, nhưng thực ra, mỗi năm phần lớn thời gian vẫn con lưu truyền tập tục bắn pháo hoa.
Thế nhưng, bắt đầu từ năm ngoái, để phòng ngừa các loại hỏa hoạn và chất lượng không khí, nên cũng đã bắt đầu từng bước quản lý.
Mà nhà máy pháo hoa An Dương chính là một doanh nghiệp nổi tiếng, vốn là công ty con của xưởng sắt thép An Dương, hiện tại cũng đã trở thành nhà máy pháo hoa tương đối nổi danh trong nước.
Buổi đêm ngày mười năm tháng giêng, là ngày tháng tốt lành.
Mà hôm nay chính phủ sẽ ở trong khu vực quy định của quảng trường để tiến hành hạng phục bắn pháo hoa.
Trần Thương dẫn theo Tần Duyệt đến nhà hàng Tây Chris.
Chỗ này là sản nghiệp của Trịnh Quốc Đàm, Trần Thương lựa chỗ ngồi ngoài trời trên sân thượng, ở chỗ này, có thể nhìn thấy rõ nhất màn biểu diễn bắn pháo hoa.
Kèm theo thời gian đã đến, pháo hoa nở rộ trên khắp bầu trời, ở trên bầu trời tỏa ra sắc thái xinh đẹp nhất.
Trần Thương cười nói:
- Lúc anh còn nhỏ cảm thấy mua pháo hoa là một loại hành vi vô cùng ngốc, vô cùng ngu xuẩn
Tần Duyệt tò mò hỏi:
- Tại sao vậy?
Trần Thương cười thần bí:
- Em nghĩ xem, mua pháo hoa là vì sao?
Tần Duyệt lắc đầu:
- Đương nhiên là để ngắm rồi, đẹp biết bao
Trần Thương cười cười, gật đầu nói:
- Không sai! Nhưng em đã từng nghĩ qua hay chưa, đốt pháo hoa là cần gánh chịu nguy hiểm, nguy hiểm biết mấy, hơn nữa, khi em đốt xong phải vội vã chạy ra ngoài, ngược lại không tìm thấy nơi để quan sát tốt nhất.
- Còn anh? Nhìn thấy trong tay của người khác có pháo hoa, anh liền mua một túi bò khô đứng ở bên cạnh, tìm một vị trí thích hợp nhất, nhìn bọn họ bắn pháo hoa, tiền của anh đã để mua đồ ăn rồi, còn có thể xem pháo hoa, lại không phải gánh chịu nguy hiểm, tốt biết mấy
Tần Duyệt không nhịn được mà cười bộp bộp bộp lên
- Thì ra từ lúc nhỏ anh đã nhiều tâm quỷ như vậy
- Làm bạn của anh cũng quá nguy hiểm rồi
- Anh hãy thành thật khai báo, anh có phải đã sử dụng lạc mềm buộc chặt với em hay không?
Tần Duyệt híp mắt, nâng ly rượu đỏ lên, ánh mắt say mê ly nhìn Trần Thương nói.
Trần Thương đắc ý gật đầu:
- Đó là nhất định rồi.
- Em nhìn, pháo hoa cuối cùng, là anh đốt cho em, nhìn
Chỉ nhìn thấy pháo hoa trên trời nở rộ, lưu lại thời khắc xinh đẹp trên không trung.
Tần Duyệt không nhịn được nói:
- Aiz, em cảm thấy bản thân mình thật là hạnh phúc.
Trần Thương im lặng:
- Cô gái ngốc, là anh gạt em đó
Tần Duyệt mỉm cười:
- Hại, cả một đời, ngây ngây ngốc ngốc cũng rất tốt, cả một đời mơ mơ hồ hồ rồi sẽ trôi qua.
- Ở cùng với anh, em ngốc một chút cũng không sao, anh đã đủ thông minh rồi
……….
Thế nhưng, rạng sáng ngày hôm sau, Trần Thương dã bị điện thoại đánh thức.
- Giáo sư Trần, Nhất viện Đông Đại chuyển đến một bệnh nhân, biểu hiện chủ yếu là thở dốc, sau đó một lúc sau tay chân và quanh miệng run lên, thậm chí xuất hiện tay chân co giật, hay là... Anh qua đây xem một chút?
Người gọi điện đến là bác sĩ trực ban cấp cứu Ngô Huy, vốn dĩ không muốn tìm Trần Thương, nhưng chủ nhiệm nội khoa thần kinh của Nhất viện Đông Đại và chủ nhiệm Ngoại khoa thâng kinh của Tỉnh Nhị Viện hiện tại cũng không hiểu ra sao, không làm rõ được nguyên nhân gây nên.
Trần Thương ừ một tiếng:
- Được, tôi lập tức qua đó
Lúc này, trời mới vừa sáng, người đi đường cũng không nhiều.
Sau khi Trần Thương đến bệnh viện, đi thẳng về phía phòng bệnh giám sát.
Nhìn thấy Trần Thương đến, mọi người đều dồn dập gật đầu tránh đường.
- Chào buổi sáng chủ nhiệm Trần
- Chào chủ nhiệm Trần
Trời sáng vào mùa đông tương đối muộn, bây giờ thực ra đã hơn 6 giờ rồi.
Nhìn thấy đã tụ tập mấy vị chủ nhiệm lại cùng một chỗ, Trần Thương khẽ gật đầu với mọi người.
- Chào các vị chủ nhiệm, vất vả rồi.
Trần Thương gật đầu cảm ơn.
Mọi người dồn dập vẫy tay, lông mày bọn họ nhíu lại, không hề buông ra.
- Bệnh nhân có tình trạng như thế nào?
Trần Thương hỏi.
Bên này, chủ nhiệm Hạ Thải Vân của Khoa thần kinh Nhất viện Đông Đại nói:
- Bệnh nhân này là bệnh nhân cũ của khoa chúng tôi, năm ngoái cả một năm cũng đến đến lui lui bốn năm lần, không ngờ đến, mấy ngày trước sau khi nhập viện, tình trạng đột nhiên trở nên nặng hơn
- Chủ yếu vẫn là thở dốc, thở lâu tay chân và quanh miệng liền run lên, thậm chí xuất hiện co giật tay chân, thậm chí thần chí còn có chút khác thường
Chẩn đoán bệnh chủ yếu là: Hội chứng tăng thông khí, kiềm hóa và kết hợp thay đổi axit, động kinh các loại.
- Thế nhưng hôm nay lại đột nhiên phát hiện hai mắt đã mất đi cảm giác ánh sáng, con ngươi tán lớn qua một bên, đã biến mất phản xạ ánh sáng
- Bên chúng tôi cũng không kiểm tra được nguyên nhân, chỉ có thể nhanh chóng đưa đến đây
Trong lòng Hạ Thải Vân vẫn còn sợ hãi nói.
Sáng sớm hôm nay, hơn 3 giờ sáng, bà đã đến bệnh viện.
Bệnh nhân bị giày vò hơn hai tiếng đồng hồ, tình trạng ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Nhìn thấy con ngươi đều đã tán lớn, mà cấp cứu và giám sát triệu chứng lại không có cách nào
Nên mới nhanh chóng vội vã di chuyển đến Cấp cứu của Tỉnh nhị viện.
Trần Thương nhẹ gật đầu, quan sát tỉ mỉ bệnh nhân, người phụ nữ này chắc chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, anh nói với Ngô Huy:
- Hãy nói một chút về kết quả kiểm tra kiểm nghiệm của bệnh nhân
Ngô Huy gật đầu.
- Kết quả kiểm tra của bệnh nhân: Khí máu giảm áp suất đều là pCO2, giảm bicacbonat, anion tăng khoảng trống.
Kết quả kiểm tra này có chút kỳ lạ.
Thế nhưng, lại rất phù hợp với biểu hiện của bệnh nhân.
- Có bệnh cũ nào không?
Trần Thương hỏi.
Hạ Thải Vân lắc đầu:
- Không có, đây là bệnh nhân cũ, đã nằm viện nhiều lần, có thể kiểm tra thì đều đã kiểm tra hết, mà cũng không kiểm tra ra được vấn đề gì
- Hô hấp nhiễm kiềm chuyển hóa?
Trần Thương nhíu mày:
- Chuyện này cũng không thường gặp
Hai vị lãi chủ nhiệm là Hạ Thải Vân và Đỗ Quyên Hồng cũng gật đầu.
- Khoa mắt đã xem chưa?
Trần Thương hỏi.
- Kiểm tra rồi! Nhưng...
Sau khi Khoa mắt hội chẩn, bác sĩ của Khoa mắt hội chẩn đã kiểm tra đáy mắt và kiểm tra nhãn áp, nhưng đều chưa phát hiện ra vấn đề
Vì thế, tạm thời vẫn chưa có cách nào để chẩn đoán chính xác.
Tuy nhiên, không phải là không có thu hoạch, ít nhất đã loại trừ được các nguyên nhân phổ biến gây mù đột ngột như tăng nhãn áp….
Đây có lẽ mà một chuyện may mắn trong bất hạnh.
- Chẳng lẽ là viêm dây thần kinh thị giác hoặc NMOSD? Nhưng hay mắt đột nhiên bị mù, càng giống như bệnh về mạch máu hơn.
- Chẳng lẽ là nhồi máu chẩm hai bên thùy?
- Chắc là không phải, nếu như là nhồi máu thùy chẩm, thì sẽ không khiến cho phản xạ ánh sáng của con ngươi biến mất?
Đỗ Quyên Hồng và Hạ Thải Vân mấy vị chủ nhiệm cũng bắt đầu thảo luận.
Tình trạng của bệnh nhân thực sự là hiếm thấy.
Loại bệnh này bởi vì nhiễm kiềm hô hấp mà xuất hiện con ngươi tản ra, dường như chưa từng nghe đến
Thế nhưng, bản thân bệnh nhân là một người nhiễm kiềm hô hấp
Phương diện chẩn đoán bệnh dường như không hề có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nếu như dựa theo chẩn đoán bệnh này mà đẩy xuống...
Vấn đề duy nhất khó mà giải thích chính là Nội khoa thần kinh.
Trong lúc mấy người thảo luận, Trần Thương bên này cũng bắt đầu chỉnh sửa lại mạch suy nghĩ.