Vương Khiêm giống như nhìn một con trâu cái nhỏ, nhìn chằm chằm Tần Duyệt: "Tần Duyệt? Sao trước kia ta không phát hiện ngươi ngưu như vậy chứ?"
Tần Duyệt bị nói vậy cũng có chút ngượng ngùng: "Thật ra... Trong bài luận văn này, công lao của ta không lớn như vậy, lão sư ta sửa cho ta một đống lớn, tăng thêm giáo sư Ngô giúp ta phiên dịch, ngay cả phát luận văn, cũng là lão sư ta gọi giúp ta!"
"Vì vậy! Trần Thương nếu như ngươi không mời ăn cơm, cái này lương tâm của ngươi không cắn rứt sao?"
Trần Thương cầm điện thoại xem Baidu nửa ngày, cũng không tìm thấy « cấy ghép lá gan », tất cả kết quả tìm kiếm trên Baidu đều là phẫu thuật cấy ghép lá gan bao nhiêu tiền, phẫu thuật cấy ghép lá gan có khó không, sau khi cấy ghép lá gan có thể ăn không...
Trần Thương vẻ mặt hoài nghi nhìn Tần Duyệt cùng Vương Khiêm: "Ta hoài nghi hai ngươi liên hợp lại gạt ta không có học thức."
Vương Dũng gật đầu: "Ta cũng cảm thấy..."
----
Từ trong quán lẩu hải sản đi ra, Trần Thương vẻ mặt u oán nhìn Tần Duyệt: "Ngươi gọi món ăn không nhìn giá hay sao?"
Tần Duyệt sờ lấy bụng nhỏ tròn vo: "Có nhìn, nhưng ngươi mời nên không để ý."
Trần Thương thở dài: "Ngươi đổi tên đi, đừng gọi là Tần Duyệt làm gì nữa, gọi là cầm thú được rồi!"
Vương Khiêm cười nói: "Thương nhi, ngươi bây giờ là người có tiền nhất trong bốn người chúng ta, chúng ta còn phải sống chết kiếm tiền lương, ngươi đã đi ra ngoài làm phi đao, không cướp giàu giúp nghèo, chúng ta không đành lòng a!"
Vương Dũng giữ im lặng, gần đây đánh phụ trợ đánh dễ chịu a, Trần Thương phát dục quá tốt rồi, công sức mình đi theo hỗ trợ đều đổi thành gió bão đại kiếm, Ẩm Huyết đao còn xa sao?
Buổi chiều Trần Thương không đi bệnh viện, về nhà chuẩn bị tư liệu kỹ càng, trực tiếp đi Đại học Y Đông Dương, vì là trường học cũ, Trần Thương đối với nơi này hết sức quen thuộc.
Ba năm không tới đây, vẫn không thay đổi chút nào.
Đi vào sân trường, nhìn trên đường thưa thớt sinh viên, Trần Thương đột nhiên cảm giác được chính mình đã già, thậm chí có cảm giác không hợp với nơi này, ánh mắt nhìn đám sinh viên này cũng như nhìn một đám tiểu hài nhi, tốt nghiệp ba năm...
Thời gian đại học năm năm, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.
Từ non nớt đến ngây ngô, mê mang đến càng thêm mê mang.
Trong đại học, Trần Thương học được rất nhiều thứ, thế nhưng lúc tốt nghiệp lại phát hiện mất đi càng nhiều hơn.
Nhìn cả đám học đệ học muội đi ở sân trường trong chuẩn bị khoa học buổi trưa. Lúc này, Trần Thương lại vô cùng hoài niệm.
Nơi này là trường học, hắn đã từng học ở đây suốt năm năm.
Mặc dù không phải là trường đại học danh giá gì, không có quá nhiều vinh dự, nhưng con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo.
Xuyên qua đám người, không bao lâu sau Trần Thương đã đi tới tòa hành chính chỗ văn phòng nghiên cứu sinh.
Sau khi gõ cửa.
"Vào đi!"
Giọng nói rất trẻ trung cũng rất quen thuộc, cảm giác chỉ hơn bốn mươi tuổi, Trần Thương đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc ngồi ở đằng kia.
"Quan lão sư? ? ?" Trần Thương sững sờ
Quan Vĩ cười ha ha một tiếng: "Có phải là hết sức vui vẻ hay không?"
Trần Thương lập tức cười: "Quan lão sư... Ngưu vậy? Ngươi bây giờ là chủ nhiệm nghiên cứu sinh hả?"
Quan Vĩ gật đầu, gọi Trần Thương ngồi xuống: "Tùy tiện ngồi đi, ha ha, ngày đó Viện trưởng Tần cho ta nói chuyện của ngươi, ta còn sửng sốt một chút, tưởng rằng trùng tên, không nghĩ tới thật sự chính là ngươi!"
Trần Thương cùng Quan Vĩ quan hệ không tệ, Quan Vĩ là phụ đạo viên kiểm nghiệm lâm sàng hệ phân đoàn ủy, mà Trần Thương vừa là lớp trưởng cũng vừa là thành viên trong lớp chi đoàn.
Hai người gặp nhau tương đối nhiều, Trần Thương uống rượu cũng không thể không nhắc đến Quan Vĩ này.
Quan Vĩ làm người khiêm tốn, không kiêu ngạo, thường xuyên hòa mình với sinh viên, thường xuyên ngồi xuống nói chuyện phiếm ăn cơm uống rượu.
Trần Thương không nghĩ tới ba năm không gặp, giờ đã trở thành chủ nhiệm nghiên cứu sinh.
Nghĩ được như vậy, Trần Thương cười nói: "Quan lão sư, chúc mừng thăng chức, sau này ta lại phải quỳ gối làm môn hạ của ngươi rồi, mong ngài chăm sóc nhiều hơn."
Quan Vĩ cười một tiếng, chỉ vào Trần Thương, cười mắng: "Tiểu tử ngươi, lúc ấy ta cho ngươi bảo nghiên ngươi không lên, hiện tại còn không phải lên."
Trần Thương cũng cười nói: "Thời kì đặc biệt thì có quyết định đặc biệt mà! Lúc đó, kinh tế và thực lực không cho phép, ngài cũng biết tình huống nhà ta rồi đấy."
Quan Vĩ nhẹ gật đầu: "Tốt, chúng ta làm chính sự, buổi tối chúng ta lại họp mặt, chỗ cũ, lần này ngươi phải mời khách nha."
Trần Thương cười ha ha một tiếng: "Không vấn đề, lần này bao ăn no!"
Trần Thương làm người trung hậu trung thực, tính cách không kiêu không gấp, làm việc lưu loát, vì vậy nếu ở chung lâu dài vẫn tương đối làm người khác ưa thích.
Bỏ ra không đến một giờ, Quan Vĩ tự mình giúp Trần Thương ghi tư liệu vào danh sách.
"Ta đã nói rồi, tiểu Trần, nếu như ngươi làm tốt, ở nơi nào đều có thể tỏa sáng, hiện tại thật tốt, Viện trưởng Tần chủ động nhờ người tìm quan hệ cho ngươi, người này bình thường sẽ không quan tâm đến những chuyện này. Bây giờ không thể so với trước kia, càng ngày càng khó, ngươi có thể trực tiếp trở nghiên cứu sinh, đoán chừng Viện trưởng Tần bỏ ra sức lực không nhỏ đâu." Quan Vĩ vừa cười vừa nói.
Trần Thương gật đầu, mặc dù không biết vì sao lúc trước Tần Hiếu Uyên chủ động tặng cho mình hứa hẹn lên nghiên cứu sinh, nhưng bất kể như thế nào, một phần ân tình này, Trần Thương sẽ ghi ở trong lòng.
Không vô duyên vô cớ tốt cùng xấu, người với người ở chung đều sẽ hỗ trợ lẫn nhau.
Quan Vĩ bỗng nhiên cười nói: "Ngươi cùng Cảnh Nghiên sắp kết hôn rồi hả?"
Trần Thương sững sờ, cười nói: "Tốt nghiệp liền chia tay."
Quan Vĩ lập tức trợn tròn mắt: "Chia tay?... Hả... Thật hả?"
"Cũng thế, tốt nghiệp quý chia tay quý, phân liền phân, công việc bây giờ của ngươi cũng không tệ, chính thức trở thành biên chế của Tỉnh Nhị Viện, ta giới thiệu cho ngươi một người yêu nha? Năm ngoái trường học chúng ta chiêu một nhóm người trẻ tuổi, có mấy tiểu cô nương không tệ, còn là tiến sĩ, giáo sư đại học, cũng coi là nhẹ nhàng hơn một chút, bằng không, cả hai cùng làm lâm sàng, việc nhà cũng không có ai quản."
Trần Thương nghe xong, nói thật là có chút động tâm.
Quan Vĩ nói cũng có đạo lý, hai bác sĩ lâm sàng, sau này có con thì ai quản?
Chuyện này đối với hài tử đúng là có chút vô trách nhiệm, mà giáo sư đại học cũng không tệ, công việc quang vinh, một năm có hai kỳ nghỉ, công việc không mệt, hơn nữa có thể đến đại học làm lão sư, trình độ đều phải tiến sĩ trở lên? Giáo dục con cái khẳng định không có vấn đề.
Trần Thương nghĩ tới đây, nhịn cười không được cười: "Ta chỉ là một khoa chính quy, người ta có thể vừa ý sao? !"
Quan Vĩ lắc đầu: "Ta cũng là khoa chính quy thì sao, vợ ta không phải cũng là bác sĩ sao? Nam nhân lên hay không lên tiến sĩ không quan trọng, có bản lĩnh là được."
"Nếu không thì tìm các bạn học thời đại học của ngươi, lúc trước cùng lớp với ngươi có không ít người cũng đang là nghiên cứu sinh tại trường học chúng ta, hiện tại cũng tốt nghiệp, cũng không biết công việc của bọn họ thế nào?"
"Công việc bây giờ rất khó tìm, nghiên cứu sinh một nắm lớn, tiêu chuẩn tốt nghiệp thì vượt quá khả năng, bệnh viện tốt vào không được, bệnh viện bình thường không muốn vào, vẫn là tiểu tử ngươi may mắn, thời gian ba năm, mặc dù không đi làm nghiên cứu sinh, nhưng đã giải quyết vấn đề biên chế, xem xét thì ngươi còn tốt hơn mấy người kia rất nhiều."
Trần Thương thở dài, đây đều là... Cơ duyên xảo hợp.
Buổi tối uống một chút bia cùng Quan Vĩ, về đến nhà đã mười giờ hơn, tắm xong nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong mơ hắn thấy rất nhiều thứ.