Trần Thương nói: "Đi để y tá kiểm tra nhiệt độ cơ thể cùng huyết áp. Đúng, để Lệ Na đẩy máy đo biểu đồ nhịp tim tới, chuẩn bị đo nhịp tim."
Tần Duyệt đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Trần Thương đóng cửa lại, quay người nhìn chằm chằm người đàn ông: "Ngươi muốn tự sát hả?"
Người đàn ông sững sờ, cười ha ha: "Đúng vậy, ta sống còn có ý nghĩa gì?"
"Vợ ta vì muốn chữa bệnh cho ta, đã bán hết những đồ vật có thể bán trong nhà, ta sống như vậy còn không bằng chết đi cho rồi."
Trần Thương: "Ngươi có con không?"
Người đàn ông nghe nhắc đến con, nhịn không được thở dài: "Ta có ba đứa con, đứa lớn nhất là nữ, đã tiểu học năm ba, đứa thứ hai cũng là nữ, sáu tuổi còn chưa đến trường, đứa thứ ba chỉ có bốn tuổi, là con trai, là một đứa bé rất ngoan, là vì ta nên nó phải chịu đủ thiệt thòi, vì xem bệnh cho ta, từ nhỏ nó đã không có cơ hội được mặc quần áo mới, nếu như ta lại khám bệnh tốn tiền, bé con đừng nói đi học, sợ là sẽ chết đói."
"Ta được một sợi thép trong nhà, sau đó đi thật xa, vừa rồi chắc đâm vào trái tim rồi."
Trần Thương nhìn thoáng qua người đàn ông: "Ngươi không đâm trúng trái tim..."
Người đàn ông thở dài: "Phim trên TV đều là gạt người."
Trần Thương:...
Bỗng nhiên hắn cũng không biết nói cái gì, là cảm khái phim truyền hình lầm người, hay là may mắn đã dạy sai.
Cảm giác này giống như mua thuốc trừ sâu muốn tự sát, kết quả thất bại vì mua phải thuốc giả.
Người đàn ông nói tiếp: "Ta từ Lữ Lương ngồi xe lửa đến thủ đô, đi xem Thiên An Môn, thật tốt, thủ đô thật xinh đẹp, thật đồ sộ, sau đó lại ngồi xe lửa đến... Cuối cùng đến An Dương."
"Ta phát hiện... Còn sống thật là tốt... Ta không muốn chết, ngươi có thể cứu ta không?"
"Còn có, giúp ta rút sợi thép này ra có được hay không, ta rất khó chịu, hai ngày này ngực ta cứ có cảm giác bị nghẹn rất khó chịu."
"Ta không có tiền... Thế nhưng hiện tại ta cũng không muốn chết, bác sĩ ngươi mau cứu ta được không?"
【Đinh! Phát động nhiệm vụ, tâm nguyện của Chu Vĩnh Vượng, hoàn thành tâm nguyện của Chu Vĩnh Vượng, có thể đạt được điểm kỹ năng + 5, túi phúc đặc biệt + 1, cấp bậc lâm sàng + 1. 】
Trần Thương hít sâu một hơi, nhiệm vụ ban thưởng hết sức phong phú.
Trần Thương: "Ngươi sao có thể ngồi được xe lửa?"
"Ta nói ta đi khám bệnh, nhân viên phục vụ sợ ta chết, cho nên an bài cho ta lên giường nằm, ta nói ta không có tiền, bọn hắn mua phiếu miễn phí cho ta."
Lúc này, Tần Duyệt mang theo mấy người Thường Lệ Na đi đến.
Thường Lệ Na: "Bác sĩ tiểu Trần, nhiệt độ cơ thể: 38.8 độ C, huyết áp: 130/70 mmHg."
Trần Thương gật đầu, có khả năng là vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến phát sốt.
"Kéo máy đo nhịp tim đến đây, ta xem thử tình huống trái tim như thế nào."
Thường Lệ Na gật đầu, thận trọng nhìn người đàn ông, nói: "Ngươi nằm ở trên giường, ta sẽ đo biểu đồ nhịp tim cho ngươi."
Người đàn ông ngượng ngùng nói: "Người ta rất bẩn, sợ làm bẩn giường."
Thường Lệ Na lòng mền nhũn: "Không sao hết, ngày mai chúng ta vừa vặn phải thay ga giường."
Người đàn ông nằm xuống, sợi thép còn nghịch ngợm run lên, dọa Thường Lệ Na khẽ run rẩy.
Thế nhưng khi làm biểu đồ nhịp tim, Thường Lệ Na gặp khó khăn: "Bác sĩ Trần, phải dán V2 chỗ nào đây?"
Đầu sợi thép vừa vặn cắm phía trên vị trí V2.
Trần Thương: "Dán ở bên cạnh đi, không ảnh hưởng."
Biểu đồ nhịp tim rất nhanh đã có kết quả.
Nhịp xoang, trục điện tim lệch phải, cơ bản vấn đề không lớn.
Trần Thương đứng dậy, đem cởi áo ngắn tay và quần đùi của mình ra, đưa cho người đàn ông: "Mặc xong quần áo đi rồi ta dẫn ngươi đi chụp X quang, xem thử tình huống sợi thép như thế nào."
Người đàn ông lắc đầu: "Ta không có tiền."
Trần Thương: "Ta trả tiền cho ngươi."
Nghe vậy người chung quanh đều trợn tròn mắt.
Trần Thương điên rồi hả?
Người đàn ông nghe xong, hai mắt sáng lên, vội vàng đứng dậy: "Được."
Người trực ca đêm khoa chụp X quang nhìn thấy người khoa cấp cứu tới, vội vàng đi ra, nhìn thấy Trần Thương mang theo một người bệnh đi tới.
"Bác sĩ Trần?" Bàng Tân cùng Trần Thương cùng vào bệnh viện một năm, cùng tham gia huấn luyện cơ bản nên cũng coi như là có chút quen biết.
Trần Thương nói: "Có một bệnh nhân đặc biệt, không có tiền khám bệnh, tự sát không thành giờ lại không muốn chết, hiện tại trước ngực có một sợi thép, giúp ta xem thử tình huống như thế nào."
Bàng Tân gật đầu: "Có ra phim chụp X-quang không?"
Trần Thương do dự một chút: "Ra đi, ta đi đóng tiền."
Bàng Tân sững sờ: "Ngươi đóng tiền?"
Trần Thương gật đầu: "Hắn không có tiền..."
Bàng Tân nhịn không được nhìn Trần Thương một: "Ngươi điên rồi hả? Nếu gặp nhiều người bên như thế sao ngươi lo liệu nổi?"
Trần Thương thở dài: "Người đáng thương, có thể giúp được thì giúp một chút đi."
Bàng Tân khuyên không được Trần Thương, nhịn không được nói: "Nếu không ngươi để hắn chụp X quang trước, sau đó ngươi cầm điện thoại chụp ảnh lại, không cần in ra phim X quang? Như vậy ngươi cũng không cần tốn tiền."
Trần Thương do dự một chút: "Cũng được! Làm phiền ngươi lão Bàng."
Bàng Tân lắc đầu: "Đi vào đi, ta xem thử tình huống như thế nào!"
Qua mấy phút, kết quả hình ảnh đi ra.
Bàng Tân chỉ vào ảnh chụp trong máy vi tính nói: "Tình huống... Có chút phức tạp, cũng có chút đặc biệt!"
"Ngươi xem, đây là động mạch phổi, thép này vừa vặn xuyên qua động mạch phổi, bởi vì tốc độ xuyên tương đối nhanh, hơn nữa sợi thép tương đối mảnh, khả năng trong thời gian ngắn không gây nên quá nhiều biến hóa... Nhưng... Cái này hết sức không bình thường, phổi khẳng định đã tạo thành chứng tràn khí ngực, thời gian cũng không ngắn."
"Hơn nữa... Không đúng, người bệnh còn bị ung thư phổi? !"
Bàng Tân nhịn không được trừng to mắt
Trần Thương nhẹ gật đầu: "Ừm, không sai, tình huống của người bệnh rất đặc biệt, ung thư phổi làm cho xương thay đổi, nghe nói chỉ còn sống không đến nửa năm nên muốn tự sát, lại không biết trái tim ở chỗ nào, đâm trật, đâm vào xđộng mạch chủ không đến. Kết quả... Ngồi xe lửa đi dạo qua thủ đô một vòng, giờ lại không muốn chết, hiện tại cứ ở khoa cấp cứu không chịu đi, nhất định bảo ta phải chữa bệnh cho hắn, còn nói không có tiền."
"Hắn đi khám bệnh đã tiêu hết tiền trong nhà, trong nhà có vợ và ba đứa con nhỏ... Cũng đáng thương, cho nên ta muốn xem thử có thể giúp một chút hay không."
Bàng Tân nhìn phim chụp X-quang, nhíu mày: "Không giúp được a, ngươi nhìn phổi... Ung thư thay đổi nhiều chỗ lắm, ta đoán chừng không chỉ có xương thay đổi... Sống cũng không được mấy năm nữa, sao ngươi chữa được?"
Trần Thương thở dài: "Ngày mai chờ ngoại khoa tim đi làm, tìm chủ nhiệm Đào lấy sợi thép ra trước, đến lúc đó lại nói tiếp."
"Ta đi đây, cám ơn lão Bàng!"
Bàng Tân nhìn Trần Thương, lấy ra một điếu thuốc, ngậm lên miệng: "Ngươi giúp nổi không? Nhiều người như vậy, người đáng thương nhiều lắm!"
Trần Thương không quay đầu lại: "Có thể giúp người nào thì hay ngươi đó!"
Chu Vĩnh Vượng nhìn thấy Trần Thương đi ra: "Thế nào?"
Trần Thương: "Cái gì thế nào?"
Chu Vĩnh Vượng: "Ta có thể cứu không?"
Trần Thương nhàn nhạt nói: "Sợi thép trước ngực thì ngày mai ta hỏi ngoại khoa tim một chút, sợi thép đâm vào động mạch phổi, nhưng phổi của ngươi bị ung thư... Không dễ trị."
Chu Vĩnh Vượng sững sờ: "Các ngươi chính là bệnh viện lớn, nhất định có thể trị, ta không muốn chết, ta còn muốn..."
Trần Thương thở dài: "Từ từ sẽ đến, từng bước một tới."
Chu Vĩnh Vượng gật đầu: "Thật ra, ta có cầm thẻ căn cước, là ta lừa ngươi, nhưng ta thật không có tiền."