Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1953 - Chương 1951: Kiểu Bệnh Nhân Như Thế Này Tương Đối Nguy Hiểm

Khi bac si mo hack full
Chương 1951: Kiểu Bệnh Nhân Như Thế Này Tương Đối Nguy Hiểm
 

Mà đương nhiên, tình huống mà chủ nhiệm Tân Yến đang trình bày là một tình huống như vậy.

Tình hình lúc này của người bệnh tương đối nguy hiểm, xuất huyết nhiều, DIC, không thể tự hô hấp, nhịp tim không ổn định.

Dưới tình thế này, có thể cứu được hay không…rất khó nói.

Trần Thương sốt ruột hỏi:

- Bao lâu rồi?

Tân Yến vội trả lời:

- Đã ba bốn ngày, mới nhập viện ba ngày trước.

Trần Thương ồ một tiếng:

- Sao không thông báo ca bệnh nguy hiểm, bệnh nhân nhập viện cấp cứu cần làm những thủ tục này mà?

Tân Yến lắc đầu:

- Không phải, có lẽ do tình huống không quá nguy cấp.

Trần Thương nghe thấy, trong lòng trầm xuống:

- Đã nằm viện ba ngày, tình hình nguy hiểm như vậy mà người nhà bệnh nhân vẫn không đồng ý ký tên.

Kiểu bệnh nhân như thế này tương đối nguy hiểm

Theo bản năng, Trần Thương cảnh giác hơn, Tân Yến không dám giấu, nói:

- Bởi vì người đàn ông kia không phải chồng cô ấy mà chỉ là bạn bè.

Ồ, quan hệ bạn bè này phức tạp quá rồi.

Trần Thương gật đầu:

- Ừm, chủ nhiệm Tân, bệnh nhân này giao cho cô, cố gắng cứu chữa.

Tân Yến gật đầu:

- Vâng, giáo sư Trần yên tâm, bên khoa y tế đã được thông báo từ sớm, cũng chuẩn bị xong xuôi cả.

Lúc này, Trần Thương mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong khoảng thời gian này, Chu Tiềm đã quen với hoàn cảnh của bệnh viện, có thể phát triển phòng ban tốt nhất với tổng thể quy hoạch của bệnh viện.

Trước đó, Chu Tiềm đã có kế hoạch cụ thể, Trần Thương cũng vừa mới hoàn thành nghiên cứu về thuốc đặc trị Parkinson.

Mà còn hiền tại, Trần Thương cũng cần thử nghiệm thêm về [chất xúc tác cám dỗ] và [chất xúc tác nghiền nát tách rời pháp].

Công trình nghiên cứu bệnh Alzheimer đã đạt được tiến độ để Trần Thương có thể phát hiện sự liên hệ giữa protein tau và protein gấp hạch. Nói không chừng còn có thể đạt được kết quả lớn hơn.

Vậy nên, vào khi bệnh viện không quá bận rộn, Trần Thương nhanh chóng giải quyết vấn đề này.

Trần Thương rời đi không lâu, Tần Yến quay lại phòng giám sát.

Tuổi tác Tân Yến không lớn, lại là người nghiêm túc cẩn thận, khuyết điểm duy nhất là đa sầu đa cảm.

Là phụ nữ, đa sầu đa cảm cũng bình thường thôi, nhưng là bác sĩ, đa sầu đa cảm là không cần thiết, thậm chí có chút thừa thãi.

Huống chi, cô ấy còn là một bác sĩ cấp cứu.

Lúc sáng, Tân Yến sốt ruột nhìn đồng hồ, lẩm bẩm: Sao còn chưa tới?

Nhạc Nhạc trong phòng giám sát, nghe Tân Yến lẩm bẩm kiểu này, bỗng ngạc nhiên:

- Tới rồi, chủ nhiệm Tân! Cô nhìn đi, kia không phải là con của bệnh nhân sao

Tân Yến sửng sốt:

- Tới lúc nào?

Nhạc Nhạc nói:

- Tới được một lúc rồi…Thế nhưng, anh ta có vẻ không muốn đến nhìn.

Tân Yến nghe NHạc Nhạc nói vậy, trong lòng phẫn nộ:

- Đây là mẹ anh ta mà, hay anh ta là chồng của bệnh nhân?

Nhạc Nhạc chỉ vào hai người đang đi đến:

- Cô nhìn, cái người đàn ông mặc trang phục đen, thân hình hơi gầy, khom khom, đi bộ có chút không ổn định. …Giống như bị trúng gió ấy

Nhạc Nhạc hơi mập, tính cách phóng khoáng vui vẻ, thấy sao nói vậy.

Tuy Tân Yến là chủ nhiệm, nhưng rất nhiều chuyện đều là Nhạc Nhạc tìm hiểu.

- Người đàn ông kia không phải đã tới vào mấy ngày trước à? Người này không phải tình nhân của bệnh nhân chứ? Nếu không làm sao lại đối xử với vợ mình như vậy?

Tân Yến nhìn thấy cảnh này, nhức đầu không chịu được.

Dù sao cô cũng gặp qua rất nhiều trường hợp như vậy, nhưng chồng và nhân tình đứng một chỗ nói chuyện phiếm, đúng là khó mà tưởng tượng được.

Đối với những tình huống đơn giản, Tân Yến cũng xử lý khá thành thạo, nhưng vấn đề tình cảm phức tạp lại chẳng rành tí nào.

Thế là, Tân Yến lại nhìn Nhạc Nhạc:

- Nhạc Nhạc, chị đi hỏi một chút xem tình hình thế nào, đưa bọn họ ký tên, không quan trọng có phải là chồng hay không, ký tên là được.

Nhạc Nhạc đen mặt:

- Chủ nhiệm, mỗi lần có loại chuyện như thế này đều là chị đi làm, tốt xấu gì chị cũng là một y tá cấp cứu lâu năm, đến Trần Thương cũng phải gọi chị một tiếng chị Nhạc Nhạc đấy

Tân Yến cười khổ:

- Em mời chị ăn cơm. Ăn lẩu, đồ nướng, Mac Donal

Nhạc Nhạc hài lòng gật đầu hài lòng:

- Thêm hai ly trà sữa.

Nói xong, Nhạc Nhạc đi ra ngoài.

Tân Yến nhìn thân hình Nhạc Nhạc, nói:

- Chị nên giảm cân đi, lại mập lên đến nỗi cửa phòng cấp cứu cũng không qua được đấy

Nhạc Nhạc nghe xong, tức giận đến giậm chân.

Ừm, mấy em hộ sĩ thấy vậy, giả vờ không thấy, khiến Nhạc Nhạc lại có chút ngượng ngùng.

Nhạc Nhạc đi ở phía sau, dựa lưng vào vách tường, một tay đỡ cái ghế dựa người đàn ông đang ngồi, hỏi dứt khoát:

- Anh là chồng của Hoắc Kim Diệp?

Nghe thấy Nhạc Nhạc nói vậy, một người đàn ông trắng trắng mập mập nói:

- Đúng vậy, đây là chồng của tiểu Hoắc.

Người đàn ông gầy còm mặc áo đen nhìn người đàn ông trắng mập một cái, gật đầu đờ đẫn, nói chuyện không lưu loát lắm:

- Ừm, đúng vậy, tôi tên Quách Bảo Thái.

- Tình huống hiện tại của Hoắc Kim Diệp khá nguy kịch, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, anh phải chuẩn bị tâm lý.

- Anh ký tên vào đây, sau đó cầm biên lai đi nộp tiền viện phí mấy ngày hôm nay.

Nhạc Nhạc thông báo tình hình nguy kịch của bệnh nhân cho người đàn ông.

Người đàn ông nghe xong, không những không kinh ngạc, lại nhíu mày hỏi:

- Nộp tiền sao?

- Bao nhiêu tiền?

Nhạc Nhạc nhìn hoá đơn viện phí đã được chuẩn bị.

- Ba ngày này, hết hơn bốn vạn tệ, anh nộp năm vạn (5000) tệ đi.

Người đàn ông đen gầy nghe xong, giật nảy mình, trừng to mắt, vội vàng cự tuyệt:

- Không có tiền…Không có tiền, một xu tôi cũng không có, hiện giờ tôi đâu còn nhận trợ cấp người nghèo.

……..

Nhạc Nhạc thấy vậy, không nhịn được thở dài.

Cô nhìn vào người đàn ông da đen gầy gò, rồi lại nhìn sang người da trắng mập mạp bên cạnh một cái.

- Hiện tại, tình trạng của người bệnh tương đối đặc biệt, hơn nữa cho dù là máy thở hay dùng thuốc trị liệu, đều phải có tiền, nếu không thì không thể kê đơn, đừng làm bậy

Quả nhiên, nghe Nhạc Nhạc nói như vậy, người đàn ông đen gầy có chút lo lắng.

Bây giờ, anh ta sợ phải trả tiền, bởi vì... Anh ta thực sự không có tiền.

Ngay lúc này, người da trắng mập mạp nhịn không được từ trong túi lấy ra khoảng năm ngàn, đưa cho người đàn ông đen gầy:

- Chú em, cậu cầm lấy dùng trước đi, em Hoắc... Bây giờ cũng không thể xảy ra chuyện được

Quả nhiên, sắc mặt của người đàn ông đen gầy liền thay đổi.

Anh ta không nghĩ đến việc Dương béo sẽ đưa tiền một cách quyết đoán như vậy, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Mình làm chồng, thật là vô dụng

- Làm đi, y tá, tôi sẽ trả hết tất cả, nhất định không thể để cô ấy chết

Dương béo vội vàng nói.

Quách Bảo Thái nhìn năm vạn tệ được giao trước cửa sổ quầy tính tiền bệnh viện, trong lòng tràn ngập không cam lòng.

Nói cho cùng, hiện tại anh ta một đồng cũng không có

Lần này đến An Dương dẫn theo đứa con trai 11 tuổi, toàn bộ số tiền đều được dùng để trang trải việc học cho con.

Hiện tại trong nhà có thể nói là chỉ có bốn bức tường, thấy mùa xuân sắp qua đi, Quách Bảo Thái cũng bắt đầu lo lắng.

Mùa hè mưa nhiều, trong phòng lại bị dột nước, mong cái nhà rách nát này sẽ không đổ sập.

Bây giờ, nhà nát thì nát, có một nơi để ở là tốt lắm rồi

Nói thật, nếu không phải bởi vì anh Dương trước mặt đây nói đến An Dương có thể lấy được một khoản tiền, thì anh ta đã không đến nơi này

Bình Luận (0)
Comment