Sau khi Chu Tiềm gia nhập bệnh viện nhân dân tỉnh số 2, đã bắt đầu cố gắng nghiên cứu phương án cải cách.
Không thể không nói, Chu Tiềm là một người rất biết suy nghĩ, sau hơn một tháng làm việc cùng nhau, mọi người cũng càng ngày càng tán thành vị viện trưởng Chu này.
Thế nhưng, phải nói rằng mộng tưởng của Chu Tiềm rất lớn
Ngay cả Trần Thương sau khi nhìn thấy suy nghĩ của ông ấy cũng cảm thấy có chút khoa trương
Sau khi tới phòng làm việc của Chu Tiềm, Trần Thương vừa ngồi xuống, ông nghiêm túc kể lại chuyện mời Thọ Vĩ Tường đến làm tọa đàm.
Sau khi Trần Thương nghe thấy tên Thọ Vĩ Tường, hơi sửng sốt một chút, chỉ là vì anh cảm thấy cái tên này nghe có chút quen tai.
- Chủ nhiệm Thọ là bạn tốt của thầy tôi, lần này đặc biệt mời ông ấy tới.
Chu Tiềm nói.
- Tất nhiên nếu muốn làm khoa cấp cứu, nhất định phải làm thật lớn mạnh, người khác có thì chúng ta cũng phải có, nếu không có, chúng ta cũng phải học
- Bác sĩ Trần, thời gian thì eo hẹp mà trọng trách lại quá nặng nề, cậu là chủ nhiệm khoa cấp cứu, khoảng thời gian này lại phải vất vả rồi
Chu Tiềm nhìn Trần Thương, nghiêm túc nói.
Ông và Tần Hiếu Uyên không giống nhau, là người rất nghiêm túc, rất thực dụng, thậm chí hành động còn có phần mạnh mẽ kiên quyết.
Dù sao lúc trước vì điều tra rõ ràng ngọn nguồn mà một viện trưởng lại đích thân đi xuống lò than, đây là chuyện mà người bình thường nào có thể làm được?
Trần Thương thấy Chu Tiềm đặt một sấp rồi lại một sấp văn kiện thật dày ngay trước mặt, không khỏi nói:
- Tôi nên cảm ơn viện trưởng Chu.
- Chú yên tâm đi, tôi nhất định sẽ mang theo mọi người học tập thật chăm chỉ, làm việc thật tốt, không phụ sự kỳ vọng của viện trưởng Chu
Chu Tiềm gật đầu, bảo anh ngồi xuống, thở dài:
- Cậu cũng một núi công việc phải làm, tiếp đến trong một khoảng thời gian rất dài, lượng công việc của chúng ta đều sẽ rất nhiều
- Muốn tiếp tục lưu lại khoa cấp cứu, cường độ làm việc và tiến độ học tập đều phải theo kịp, lúc nào cũng phải duy trì một tâm lý vĩnh viễn không thỏa mãn.
- Cái chúng ta muốn làm chính là nhân viên nòng cốt! Phải có nòng cốt bản lĩnh
Trần Thương nhìn vẻ mặt viện trưởng Chu đầy nghiêm túc, có chút cảm động.
Vị viện trưởng Chu này còn chưa đến năm mươi tuổi, có lẽ là đã rất lâu rồi không được ngủ ngon giấc, trong mắt có ít tơ máu, sắc mặt cũng có chút tiều tuỵ, nhưng cả người đều tràn đầy tinh thần và khí thế
Trần Thương nhịn không được nói:
- Viện trưởng Chu, chú cũng vậy, chú cũng đừng cho mình quá nhiều áp lực. Dù sao...
Chu Tiềm lắc đầu, phất tay một cái nói:
- Tôi có thể mệt mỏi bao nhiêu chứ, đều là người trong ngành cả, cụ thể tình trạng của bản thân như thế nào cũng đều tự mình biết rõ.
- Tôi không mệt, so với mọi người, tôi đã thoải mái hơn rất nhiều
- Dù sao thì nếu như tôi đã hứa hẹn, đồng ý với các cậu thì nhất định phải làm được
- Trong ba năm, bệnh viện số 2 của chúng ta muốn trở thành đầu tàu của An Dương, phải tích hợp tất cả các nguồn lực y tế của tỉnh An Dương, trở thành trung tâm cấp cứu số một trong nước và lớn nhất trong các tỉnh miền Trung, cũng phải trở thành trạm trung chuyển y tế đáng tin cậy nhất, cung cấp bảo hiểm y tế đủ cho 340 triệu người
- Ba năm quá ngắn, chúng ta không thể lãng phí, hiện tại muốn toàn bộ An Dương, chúng ta nhất định phải làm đến người khác có chúng ta cũng phải có, chúng ta không có, chúng ta nhất định phải học
Trần Thương nhìn bộ dáng nghiêm túc của Chu Tiềm, không nhịn được hít sâu một hơi.
- Được
Khoảng thời gian này, Chu Tiềm cũng không rảnh rỗi.
Ông đề xuất một mô hình phát triển ‘trung tâm’, muốn hơn mười bệnh viện hạng ba ở thành phố An Dương, tỉnh Đông Dương, loại bỏ phần lõi, lấy Bệnh viện số 2 tỉnh Đông Dương làm trục trung tâm để phát triển.
Bệnh viện số 2 tỉnh chính thức đổi tên thành bệnh viện Trung tâm cấp cứu tỉnh, các khoa điều trị nội trú đều là khoa cấp cứu nội trú.
Các bệnh viện khác là khoa nội trú phía sau của bệnh viện số 2 tỉnh.
Bệnh nhân cấp cứu ổn định được đưa đến các bệnh viện chuyên khoa để điều trị phục hồi chức năng.
Tất nhiên, trung tâm Cấp cứu sẽ chi viện và hỗ trợ các bệnh viện tham gia trong các lĩnh vực khác nhau.
Sau khi Chu Tiềm đưa ra ý tưởng này, đừng nói các lãnh đạo của bệnh viện khác, ngay cả mọi người trong bệnh viện số 2 tỉnh cũng sợ ngây người.
Bản thân Trần Thương cũng không nghĩ tới vị viện trưởng Chu bình thường giản dị này lại có tham vọng lớn như vậy
Thế nhưng, kết quả là Chu Tiềm chỉ nhàn nhạt nói một câu:
- Đây là là mới bắt đầu
- Cái chúng ta muốn làm là trung tâm cấp cứu khu vực Trung Nguyên, xây dựng một trung tâm cấp cứu cho 340 triệu người, giải quyết vấn đề cấp cứu ở một số tỉnh và thành phố xung quanh, cung cấp bảo hiểm y tế cho 340 triệu người
Sau khi Chu Tiềm nói, tất cả mọi người đều sững sờ
Mọi người đều cảm thấy đầu óc ong ong, có chút khó có thể tin được
Dù sao tương lai như thế này thực tế là quá… Quá… Quá lớn
Thậm chí bọn họ còn không dám nghĩ đến.
Đây thực sự là muốn để tất cả những bệnh viện của thành phố An Dương làm việc cho bệnh viện số 2 tỉnh.
Ý tưởng điên rồ này… Dĩ nhiên là làm cho mọi người á khẩu không nói nên lời
Duy chỉ có Trần Thương sau khi nghe xong, hai mắt lóe sáng, tràn ngập khát vọng.
Tương lai này, quả thực nói lên tiếng lòng của Trần Thương.
Anh cũng từng nghĩ qua, nhưng không cụ thể và khả thi như vậy, chỉ là muốn phát triển.
Có thể là sự xuất hiện của Chu Tiềm, sẽ giúp cho suy nghĩ của Trần Thương có khả năng thành hiện thực
Chu Tiềm không chỉ dám nghĩ, mà còn dám làm
Ông tự mình đi tìm giám đốc bệnh viện khác, đem ý nghĩ của mình nói, kết quả không cần nói cũng biết
Người ta đường đường chính chính là viện trưởng, là người đứng đầu có thực quyền lãnh đạo, ai lại tình nguyện trở thành hậu phương của ông chứ.
Những người này đều như vậy, chứ đừng nói đến Phương Hỉ - Chủ tịch Hiệp hội Bác sĩ tỉnh Đông Dương, Viện trưởng bệnh viện nhân dân số 1.
Phương Hỉ nhìn Chu Tiềm, chỉ nhàn nhạt nói một câu:
- Viện trưởng Chu, ý tưởng của anh rất vĩ đại, nhưng hiện thực rất tàn khốc, trên thực tế, bệnh viện số 2 tỉnh cũng chỉ có khoa cấp cứu và khoa ung bướu đủ để cho tôi sáng mắt, muốn chúng tôi trở thành hậu phương cũng không phải là không thể, nhưng điều kiện tiên quyết là phải cho chúng tôi thấy thành tích của các người
Đúng vậy
Ý mà Phương Hỉ muốn biểu đạt cũng rất rõ ràng: Anh không xứng
Hoàn toàn chính xác, hiện tại bệnh viện số 2 tỉnh cũng không xứng để cho tất cả mọi người cúi đầu xưng thần.
Càng không có cơ sở để thúc đẩy sự phát triển của hơn mười bệnh viện hạng ba trong một tỉnh.
Chu Tiềm nghe vậy, cũng không tức giận, ông không ngốc, ông chỉ là đến để thăm dò xem ý tứ và ý kiến của mọi người.
Phương Hỉ là người ông coi trọng nhất.
Phương Hỉ nói như vậy, có nghĩa là vẫn còn cơ hội.
Chu Tiềm nói:
- Chờ đến khi bệnh viện số 2 chúng tôi có đủ thực lực, hy vọng viện trưởng Phương có thể nhớ rõ lời mình nói hôm nay
Phương Hỉ nghe vậy, cũng nghiêm túc nói:
- Không có ai hy vọng An Dương có thể có một môi trường y tế tốt hơn tôi
Lúc này, Chu Tiềm mới rời đi
Sau khi rời đi, ông bắt đầu lập kế hoạch: Điều đầu tiên cần làm là hoàn thiện khoa cấp cứu