【Đinh! Chúc mừng bạn, Dương Nghị đã hoàn thành nhiệm vụ, bạn sẽ nhận được quà gặp mặt từ sư môn. 】
Trần Thương có chút tò mò.
Tại sao trước đây mình không nhận được quà gặp mặt?
Lẽ nào những học sinh đó không phải là học sinh sao?
Chẳng qua, khi Trần Thương nhìn thấy từ (tiểu sử cá nhân) trong giao diện của Dương Nghị, anh ngay lập tức hiểu ra
Những người đó đều là nhận làm con thừa tự.
Mà Dương Nghị thuộc diện học sinh chân chính đến bái sư học nghệ.
Trước sự tò mò, Trần Thương mở quà gặp mặt.
【Đinh! Chúc mừng bạn, mở quà gặp mặt nhận được một thẻ thiên phú. 】
[Thẻ thiên phú: Sau khi sử dụng, bạn có thể nâng cao tài năng của người học sinh trong một số lĩnh vực nhất định, có cơ hội tăng cấp độ của một kỹ năng phẫu thuật lâm sàng nhất định!]
Trần Thương thấy vậy, anh choáng váng
Hơi cạn lời
Quà gặp mặt là gì? Thì ra là dành cho học sinh.
Nhưng cũng tốt, sau chuyến thăm này, Dương Nghị cười không ngậm được miệng.
- Thầy giáo, anh thật lợi hại
- Ở hội nghị WFNS lần này, tôi nhất định sẽ giành lấy một giải nhất
- Trong thời gian này, tôi nhất định sẽ chăm chỉ học các kỹ thuật can thiệp phẫu thuật thần kinh
Trần Thương gật đầu cười:
- Được, vậy cố lên
Trần Thương biết rằng anh không thể đánh đổi nhiều trong lĩnh vực can thiệp thần kinh.
Quá nhiều chủng loại
Đối với bản thân, ngoại khoa thần kinh chỉ là một nhánh nhỏ, chứ chưa nói đến lĩnh vực can thiệp thần kinh.
Anh cần một người dẫn dắt sự phát triển của ngành ngoại khoa thần kinh ở Trung Quốc và thế giới
Tại sao lại nói là Trung Quốc và thế giới?
Đây là một câu nói rất thực tế: Người nghèo chỉ lo cho bản thân, người giàu thì quan tâm đến thế giới
Khi khả năng của chúng ta có hạn, trước hết chúng ta phải phát triển và củng cố đất nước của mình trước cái đã.
Đợi đến khi sức mạnh của chúng ta đứng đầu thế giới, chúng ta mới tính đến việc cải thiện mọi thứ trên thế giới.
Con người chính là như vậy, đây không gọi là ích kỷ, đây gọi là bảo vệ.
Trên đường, Trần Thương lái xe, Dương Nghị không nhịn được nói:
- Giáo sư Trần, đây là Porsche Panamera sao?
Trần Thương gật đầu cười:
- Đúng, thích à?
Dương Nghị hâm mộ:
- Khi tôi ở Anh, tôi lái một chiếc Ford cũ có giá 2.000 USD.
Trần Thương nghe xong liền tìm một chỗ để xe, sau đó nói:
- Nào, đến thử xem.
Dương Nghị có chút xấu hổ:
- Không cần không cần đâu, tôi chỉ tiện mồm hỏi thôi
Trần Thương cười:
- Đến đây thử đi
Trong khi nói chuyện, Trần Thương đã đi ra ngoài ghế phụ.
Dương Nghị vừa đi lên.
Không thể không nói, xe tốt đúng là xe tốt, cảm giác lái rất khác biệt.
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Dương Nghị, Trần Thương cười nói:
- Nếu như anh trở lại với giải nhất, tôi sẽ mua tặng anh một chiếc xe mới.
Hai mắt của Dương Nghị đột nhiên mở lớn, thật không thể tin được mà
………
Trần Thương trở lại bệnh viện, gọi Ngô Huy đến văn phòng.
Ngô Huy tò mò hỏi:
- Thầy có chuyện gì sao?
Trần Thương bảo Ngô Huy ngồi xuống.
Sự trung thành của Ngô Huy với Trần Thương đã đạt đến 100%
- Tôi muốn anh tham gia cuộc thi Kỹ năng ngoại khoa Thần kinh Thế giới lần này.
Trần Thương hời hợt nói.
Ngô Huy nghe vậy, liền sững sờ ngay tại chỗ
Anh ấy có muốn đi không?
Tất nhiên là muốn
“ Nam nhi tại sao không mang theo câu liêm sắc bén của nước Ngô
Thu phục năm mươi châu bị chia cắt ngoài quan sơn.”
Đã là đàn ông thì không có gì phải sợ cả
Tất nhiên anh ấy sẵn sàng đi giành vinh quang về cho đất nước
Ngô Huy hiện đã ly hôn, một mình nuôi con, anh ấy muốn trở thành một người hùng và là tấm gương sáng cho con mình.
Anh ấy cũng muốn thể hiện kỹ năng và phong thái của các bác sĩ ngoại khoa thần kinh Trung Quốc trên trường quốc tế
Nhưng…… Điều quan trọng nhất là năng lực của anh ấy... Có hạn
Trung niên mới bắt đầu phất lên, mọi việc đều mới chỉ là bắt đầu.
Nếu không có Trần Thương thì anh ấy làm sao có ngày hôm nay.
Ngô Huy thở dài:
- Thầy... Tôi sẵn lòng, nhưng... Tôi lo rằng bản thân mình không làm được.
Trần Thương đưa tay ra lấy một cuốn sách:
- Đây là một chút tâm đắc và cảm ngộ nho nhỏ của tôi về ngoại khoa thần kinh. Anh đem về xem thử xem. Có lẽ phần nào có thể giúp ích cho anh đấy.
- Cuộc thi kỹ năng ngoại khoa thần kinh, người khác tham gia không nổi. Chủ nhiệm Tiết Chính Nhận bọn họ tuổi cũng lớn rồi, dù cho họ có kinh nghiệm và kỹ thuật rất cao, nhưng nhiều thứ chính xác là đã không còn dành cho bọn họ nữa.
- Nhưng các anh vẫn còn trẻ, mới ngoài bốn mươi tuổi, đúng lúc là thời kỳ hoàng kim trong ngành ngoại khoa thần kinh
- Hứa với tôi, đi đoạt lấy một giải nhất
Giọng điệu của Trần Thương có hơi giống ông cụ non.
Nhưng Ngô Huy lại nghiêm túc gật đầu.
Anh ấy có tài nhưng thành công muộn, theo Trần Thương, trình độ và công nghệ mọi mặt đều có tiến bộ nhảy vọt, hoàn thành một quá trình tích lũy
Lần này, Trần Thương để Ngô Huy tham gia, cũng chính là vì xem xét đến điều này.
Trần Thương muốn sử dụng thẻ thiên phú này cho Ngô Huy.
Sau khi thẻ tài năng được lấy ra, nó sẽ tự động trở thành kinh nghiệm của một môn học nào đó.
Trần Thương cho rằng điều này ngược lại càng hợp lý
Nếu không, nếu thiên phú đột nhiên tăng lên, loại chuyện này có chút phức tạp.
Đi theo cách này sẽ hợp lý hơn.
Ngô Huy nghe được Trần Thương lời nói, mặc dù anh biết mình rất khó làm đuọc, nhưng anh ấy nhất định sẽ cố gắng hết sức
Nghĩ đến đây, anh ấy nghiêm túc gật đầu với Trần Thương
- Được, tôi nhất định sẽ nỗ lực
Ngô Huy trở lại phòng, không nhịn được thở phào.
Anh ấy có hơi lo lắng.
Mọi người trên đường lần lượt chào hỏi.
- Chủ nhiệm Ngô
- Xin chào chủ nhiệm Ngô
- …
Nghe được những lời này, Ngô Huy có chút xúc động cùng thấp thỏm, thậm chí còn cảm thấy có một cảm giác không chân thực.
Đây mới bao lâu chứ?
Bản thân đã đạt đến trình độ này rồi?
Sau một ngày phẫu thuật bận rộn, Ngô Huy cầm quyển sách Trần Thương đưa cho mình, trên đó hiện rõ nét chữ, đó là chữ viết tay của cậu ấy.
Cuốn sách rất dày
Trong một ngày không thể nào đọc hết được nhưng khi nhìn thấy nội dung bên trong, anh ấy đã choáng váng
Anh ấy ngạc nhiên phát hiện, tất cả những gì viết trong sách đều là những thứ rất có ích cho mình
Càng xem, anh ấy càng sốc
Cái này lẽ nào là
Do thầy viết riêng cho mình sao?
Cả một đêm không nói lời nào, Ngô Huy xem sách, không nỡ ngủ.
Khoảng một giờ sáng, một bóng người lặng lẽ đi vào phòng làm việc.
- Bố, bố còn chưa ngủ sao?
Thấy con mình, Ngô Huy mỉm cười:
- Ngủ ngay đây
Đứa nhỏ gật đầu:
- Bố, bố giữ gìn sức khỏe, mẹ không ở bên, bố phải biết tự mình chăm sóc... Đợi con lớn lên sẽ chăm sóc cho bố nha.
Ngô Huy đột nhiên thấy mũi mình cay cay, có một đứa con trai như vậy, còn có gì không thoả mãn đây?
Anh ấy ôm lấy con, nghiêm túc nói:
- Con trai, con nghĩ đời người điều gì là quan trọng nhất?
Đứa nhỏ suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói:
- Trách nhiệm
Trước câu trả lời của con trai mình, Ngô Huy ngạc nhiên:
- Là ai nói với con thế?
Bây giờ, cậu bé đang học ở một trường trong khu phát triển công nghệ cao, là một trường tiểu học đặc biệt do một nhóm bác sĩ và nhà nghiên cứu thành lập
- Là ông Chương Mục nói ạ.