Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1994 - Chương 1992: Ông Ta Bị Làm Nhục, Lại Còn Bị Người Ta Quang Minh Chính Đại Làm Nhục

Khi bac si mo hack full
Chương 1992: Ông Ta Bị Làm Nhục, Lại Còn Bị Người Ta Quang Minh Chính Đại Làm Nhục
 

Mà cậu bé nằm ở giường số 16 chính là con trai của tổng giám đốc một công ty con thuộc quyền quản lý của tập đoàn J&J, giá trị bản thân cũng tính là lên đến mấy chục tỉ.

So sánh ra, Kim Ho Sung chẳng bị thua thiệt khi được xếp vào phòng bệnh ba người như vậy. Dù sao bản thân ông ta nếu định giá cũng chỉ năm tỷ là cùng. Lấy sự nghiệp của họ Kim so ra với những người này quả thực không phải chỉ kém một chút thôi đâu

Lúc này, ông ta mới ý thức được, bản thân đc xếp vào phòng bệnh chỉ có ba người đã là ưu đãi quá tốt rồi, vậy mà chính mình lại còn oán thầm, thật là…

Hơn nữa, qua thời gian ông ta càng nhận ra rằng, sở dĩ ông ta có thể được sắp xếp nằm viện ở đây chính là vì bệnh tình đặc biệt của con gái mình, chứ không phải vì sản nghiệp của họ Kim.

Bởi vì ông ta phát hiện, ngay cả đến Pak Yong-Jin mà bác sĩ Hoàng đó cũng không hề biết là ai.

Điều này ngay từ đầu Kim Ho Sung đã có chút nghi ngờ. Nhưng thời gian càng dài ông ta càng khẳng định điều đó, nên thái độ trở nên rất đàng hoàng, rất tích cực phối hợp trị liệu.

Trong lòng ông ta suy đoán, nếu như không phải giáo sư Trần Thương kia có hứng thú với ca bệnh của con gái ông thì chưa chắc chắn ông sẽ được sắp xếp nằm viện như vậy.

Ngày hôm đó, Ngô Huy và Dương Nghị tự mình đến gặp Kim Ho Sung :

- Bệnh nhân cần trải qua hai lần phẫu thuật mới có thể đảm bảo được xác suất thành công. Đầu tiên cần tiến hành phẫu thuật xử lý tắc mạch máu dẫn vào khối u, giảm nguy cơ xuất huyết khi đang giải phẫu.

Nghe vậy, Kim Ho Sung theo bản năng muốn tìm Pak Yong-Jin thương lượng một chút.

Nhưng nhìn những giường bệnh bên cạnh, ông ta lại bình tĩnh lại. Dù sao cũng nên làm theo sắp xếp của bác sĩ.

Còn Pak Yong-Jin mấy ngày nay cũng chẳng hề nhàn rỗi. Ông ta cơ hồ biến bản thân mình thành đặc vụ, đi vào bệnh viện hỏi thăm khắp nơi, nghe ngóng bệnh nhân, xem xét bốn phía.

Cuối cùng, ông ta cũng tìm được một bệnh nhân người Hàn Quốc.

Vậy là ông ta cũng đóng vai một bệnh nhân đến từ Hàn Quốc, giả vờ bắt chuyện với đối phương:

- Xin chào, xin chào, gặp đồng hương thật tốt, thật là không dễ mới gặp được một người Hàn Quốc ở đây.

Bộ dáng ông ta rất nhiệt tình khi thấy đồng hương, nhưng đối phương lại nhìn ông ta một cái, hơi ngạc nhiên nói:

- Chẳng lẽ ít lắm à?

- Người Hàn Quốc chúng ta đến đây trị bệnh rất nhiều đó.

- Anh mới tới đây thôi đúng không? Tôi nói cho anh biết, ở khoa thần kinh này, có ít nhất là mười người Hàn Quốc đấy

………

Pak Yon-Jin nghẹn lời

Được rồi, nhiều người hay ít người không phải là trọng điểm

Pak Yong-Jin xấu hổ cười một tiếng:

- Đúng vậy, tôi mới sang đây.

Người bệnh kia vội nói:

- Ôi, anh có ý thức một chút được không, đừng có hút thuốc, đừng khiến người Hàn Quốc chúng ta mất mặt có được không?

- Ở bệnh viện này, chúng ta chính là hình tượng của quốc gia đấy

- Tôi nói cho anh biết, ở đây có người bệnh của hơn 40 quốc gia khác nhau, anh phải cẩn thận một chút, mấy ngày trước còn có một người Triều Tiên ở bên kia khinh bỉ chúng ta không có hình tượng đấy

Pak Yong-Jin lập tức bó tay rồi

Ông ta lại hỏi:

- Cậu là tới khám sao, trong tay cậu chính là bệnh án à.

Người thanh niên gật đầu:

- Đúng thế, tôi đã xuất viện rồi, nhưng đến khám bệnh sau khi phẫu thuật 1 tháng thì có thể gặp được giáo sư Trần. Tôi mới chụp X quang, đang định cầm tới để giáo sư Trần kiểm tra kết quả.

Pak Yong-Jin hưng phấn:

- Ồ, thật ra tôi đến Trung Quốc để học tập, cũng trong lĩnh vực khoa Ngoại thần kinh, nếu cậu không ngại có thể cho tôi xem phim chụp một chút được không?

Người thanh niên nghe xong, vui vẻ nói:

- Ồ, thật sao? Cơ hội như thế này với anh cũng không phải dễ có.

- Khoa Ngoại thần kinh ở Hàn Quốc chúng ta quá tệ, anh có được cơ hội như vậy phải biết trân trọng.

Câu nói này lột trần tâm trạng của Pak Yong-Jin, trong lòng ông ta rất không thoải mái.

Nhưng vẫn cố nén tức giận, nhận lấy phim chụp, cười cười nói:

- Đúng, đúng, đúng

Đây là phim hạch từ, Pak Yong-Jin nhìn phim chụp, nhẹ gật đầu, ông ta là người có năng lực, xem phim chụp liền biết được chố nào đã từng trải qua phẫu thuật.

- Không sai, phẫu thuật u máu này thực hiện khá tốt, giáo sư Trần thực hiện phẫu thuật quả nhiên lợi hại

- Thật ra, đất nước chúng ta có rất nhiều bác sĩ ngoại khoa giỏi

- Ví dụ như giáo sư Pak Yong-Jin của bệnh viện Seoul, ông ấy làm phẫu thuật cũng rất tốt.

Nhưng người thanh niên nghe xong thì trợn mắt nhìn ông ta:

- Anh có chắc chắn anh tới đây để học tập bồi dưỡng kỹ năng bác sĩ không đấy?

Sau đó, anh ta vội vàng thu lại cuộn phim chụp cất đi, nhỏ giọng nói:

- Anh à, tôi có thể nói với anh một chuyện này không?

Pak Yong-Jin nhìn thấy thái độ thần bí của người thanh niên, nhẹ gật đầu:

- Được, cậu nói đi.

Người thanh niên hạ giọng:

- Ngàn vạn lần anh đừng nói anh là người Hàn Quốc đấy.

- Tôi không gánh nổi thanh danh này đâu

- Ôi…Đất nước chúng ta sao lại phái một người như vậy ra nước ngoài học tập cơ chứ, đến phim X-quang cũng không biết xem

Pak Yong-Jin tức đến đỏ mặt tía tai.

Tức giận cậu thanh niên kia không hiểu biết gì.

Ông ta không phục:

- Tôi nói sai sao?

Người thanh niên nói:

- Anh nói chẳng đúng gì hết

Nói xong, anh ta lấy ra một phim X-quang khác:

- Anh nhìn, đây là phim chụp X-quang của tôi trước khi phẫu thuật.

- Anh nhìn cho kỹ một chút, đừng để đến sau này lại khiến quốc gia mất mặt.

- Mặc dù tôi biết y học chúng ta lạc hậu, nhưng cũng không thể vì thế mà đánh mất mặt mũi ngay ở nước ngoài thế này đươc.

Pak Yong-Jin tức giận sắp nổ tung

Ông ta bị làm nhục, lại còn bị người ta quang minh chính đại làm nhục.

Ông ta cầm lấy phim chụp kia, nhìn kỹ, lập tức hôn mê

- Cái này…Đây là…

Người thanh niên thở dài:

- Là của tôi đấy, tôi bị khối u tuyến yên, mà còn bị ở vị trí rất khó, quan trọng nhất chính là nó ở rất gần mạch máu, không có cách nào phẫu thuật.

- Chủ nhiệm Ngô đã cắt bỏ khối u tuyến yên, đồng thời điều chỉnh lại mạch máu.

- Đây đâu phải là u máu, đây là khối u tuyến yên

Lúc này, Pak Yong-Jin đã nhìn ra

Nếu đến lúc này, mà ông ta còn không nhìn ra thì thực sự đã vứt mặt mũi ở nước ngoài rồi

Nhưng, ca phẫu thuật như vậy cũng đã làm quá tốt rồi

Căn bản không nhìn thấy dấu vết phẫu thuật trên tuyến yên, thời gian chỉ mới một tháng, thật sự đạt hiệu quả cao đến như vậy sao?

Quả thật là chuyện lạ lùng hiếm gặp

Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, Pak Yong-Jin không thể không thừa nhận.

Trần Thương đúng là có chút tài năng

Ông ta thở dài, nói với người thanh niên:

- Đây là do Trần Thương phẫu thuật sao?

Người thanh niên hơi sửng sốt, giống như rất kinh ngạc khi thấy bộ dạng ngu xuẩn của ông ta, liếc mắt khinh bỉ, giáo sư Trần là người anh muốn liền có thể gặp hay sao.

- Dĩ nhiên không phải, là chủ nhiệm Ngô Huy làm.

Pak Yong-Jin vỗ đùi, ông ta biết mà, Trần Thương làm sao có thể có thực lực như vậy được.

Nhưng ông ta đột nhiên nghĩ lại…

Ngô Huy lại là nhân vật như thế nào?

Người thanh niên có chút không kiên nhẫn, đứng dậy:

- Tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi phải đi.

Nói xong, người thanh niên bước đi, được vài bước thì quay lại nói với Pak Yong-Jin:

- Tôi nói cho anh biết, nếu có thể thì anh tuyệt đối đừng tìm tên Pak Yong-Jin kia, cái thứ bác sĩ đó, trước đây tôi tìm ông ta để phẫu thuật, ông ta nói xác suất phẫu thuật thành công chỉ có 30%.

Bình Luận (0)
Comment