Lúc chuẩn bị tắt điện thoại, Dane lại nói thêm:
- Nếu có thể, cậu hãy gửi video lại cho tôi.
Dane cúp điện thoại, trong lòng ông ta rất không thoải mái.
Mà tâm trạng Pak Yong-Jin lại nhẹ nhàng hơn một chút.
Điều này khiến giáo sư Pak cảm thấy rất sung sướng.
Xem ra câu nói kia quả không sai, bạn chia sẻ phiền não của mình cho người khác, vậy phiền não đó cũng không còn là phiền não của mình bạn nữa.
Quả nhiên là như vậy
Dane thật sự đang rất phiền não.
Một người như Trần Thương đã khiến ông ta đau đầu, giờ lại thêm một Ngô Huy
Càng nghĩ, Dane càng quyết tâm phải tranh thủ thời gian trước khi tổ chức hội nghị.
Suy nghĩ xem phải làm sao để thực hiện thuyên tắc mạch máu trước khi phẫu thuật khối u màng não.
Đây chắc chắn là vũ khí bí mật của Trần Thương, lại bị chính mình phát hiện?
Trần Thương tốn thời gian mất mấy ngày mới có thể lý giải kỹ thuật kết hợp điện sinh lý đánh thức thần kinh trong phẫu thuật tổng hợp thành lý luận, mới hoàn thành được bảy mươi đến tám mươi phần trăm.
Kỹ thuật này cũng không khó, độ khó của kích thích bằng điện sinh lý không cao, mà nếu lợi dụng được kỹ thuật đánh thức thần kinh sẽ hoàn toàn có thể giảm tỉ lên biến chứng hậu phẫu xuống.
Hơn nữa, việc Ngô Huy và Dương Nghị nghiên cứu được kỹ thuật kia cũng cho Trần Thương mở rộng thêm tầm nhìn của thủ đoạn can thiệp phẫu thuật thần kinh.
Can thiệp phẫu thuật không chỉ là khai thông, còn bao gồm can thiệp bằng trị liệu, bằng thuốc, ví dụ khó như can thiệp bằn thuyên tắc mạch máu đến khu vực phẫu thuật…
Đối với những khối u khó điều trị, thậm chí sử dụng đến hoá chất để can thiệp trị liệu.
Đối với dạng bệnh này, thủ đoạn can thiệp thần kinh sẽ ngày càng hữu dụng hơn.
Nghĩ vậy, Trần Thương quyết định về phương diện này phải làm thật tốt mới được.
Một khi thành công, khoa Ngoại thần kinh sẽ đổi tên thành khoa thần kinh Ngoại can thiệp.
Bởi vì cả hai đều hỗ trợ lẫn nhau, nên thiếu một thứ cũng không được, mà ở một mức độ nào đó, hai loại phẫu thuật này hoàn toàn là tiền đề của nhau.
Sau khi hiểu rõ vấn đề, Trần Thương quyết định tìm Dương Nghị nói chuyện.
Thuận tiện đưa thẻ thiên phú cho anh ta sử dụng.
Chính mình đi nghiên cứu?
Khụ khụ…
Không cần thiết
Dù sao hiện giờ, nếu học sinh có thể có nghiên cứu đột phá, người làm thầy như anh cũng thu được không ít kỹ năng mà hệ thống thưởng…
Thế là Trần Thương lại bị cám dỗ đánh bại.
Hiện giờ, anh rất muốn đến trường đại học dạy học.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã hết ba ngày, đã đến khi phẫu thuật.
Ngô Huy là người mổ chính đã tới phòng mổ từ sớm, trợ thủ là Hoàng Tân Hải, Tiết chính nhận và viện sĩ Dương Minh tới với tư cách là người quan sát.
Kim Ho Sung nhìn con gái được y tá đẩy vaog phòng mổ, có chút lo lắng.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng ông ta vẫn không chắc chắn, trực tiếp gọi điện cho Pak Yong-Jin.
Qua hai ngày suy ngẫm, trong lòng chủ nhiệm Pak cuối cùng cũng thông suốt.
Ông ta phát hiện ta, văn hoá trung quốc cũng khá tốt.
- Nghe đạo có trước sau, thuật nghiệp có chuyên công
Bản thân mình đối với loại thủ đoạn can thiệp này cũng mới chỉ dừng ở mức hiểu biết hơn một chút mà thôi.
Sau khi nhận điện thoại của Kim Ho Sung , ông ta đứng dậy đi đến bệnh viện.
Ông ta nghĩ thông suốt rồi, lần này, ông ta không chỉ đơn thuần muốn tới bệnh viện, mà còn muốn thản nhiên đối mặt
Ông ta muốn công khai tên mình, muốn công khai thân phận.
Ông ta muốn đến với tư cách là người quan sát
……….
- Tôi là Park Yong Jin
- Không biết
- Tôi muốn gặp viện trưởng của các người
- Không rảnh
- Ông…
- Ông cái gì mà ông? Ở chỗ này ăn nói lớn tiếng, cẩn thận tôi đưa anh đi, đừng có tưởng người nước ngoài là có thể hô to gọi nhỏ
- Tôi nói cho anh biết, ở đây cái mác người nước ngoài cũng không có giá trị đến vậy đâu, anh là người Hàn Quốc đúng không hả?
Tần Thái Sơn nói với người phiên dịch:
- Anh dịch cho hình tượng một chút được không? Đem khẩu khí và tinh túy trong lời nói của tôi phiên dịch đầy đủ hết lại cho cậu ta.
Tần Thái Sơn rất uất nghẹn
Ông nhận ra cãi nhau cùng với người nước ngoài thông qua phiên dịch viên giống như… Cách qua ba lớp… Ừ, dù sao cũng rất không thoải mái
Park Yong Jin rất tức giận.
Ông ta đã nói thân phận, muốn đi gặp viện trưởng, nhưng lại bị bảo vệ ngăn lại, không cho ông ta đi vào.
Nghĩ tới nghĩ lui, Park Yong Jin càng lúc càng tức giận, chỉ là một tên bảo vệ nho nhỏ mà cũng dám ngăn cản mình?
- Anh chờ đó đi
- Nếu làm trễ việc, ông gánh không nổi đâu
- Tôi là do chủ nhiệm của các người mời tới, là Phó chủ tịch của Hiệp hội khoa Ngoại thần kinh thế giới, là người phụ trách khoa Ngoại thần kinh Châu Á, là...
- Tôi muốn tham gia vào ca phẫu thuật này
Tần Thái Sơn vẫn nói:
- Trước tiên anh hãy gọi điện liên hệ với viện trưởng, tôi ở bên này mới có thể cho anh đi vào, nếu không chắc chắn là không được.
Park Yong Jin ngay lập tức nhíu mày, nghĩ tới nghĩ lui, cầm điện thoại gọi cho Tiết Chính Nhận.
- Tôi sẽ gọi điện cho Hội trưởng của Hiệp hội khoa Ngoại thần kinh Trung Quốc, ông chờ đi
Park Yong Jin thường xuyên đến Trung Quốc mở hội nghị, có chút quen biết với Tiết Chính Nhận.
Phẫu thuật ở bên này còn chưa bắt đầu, sau khi điện thoại của Tiết Chính Nhận reo, thấy tên người gọi là Park Yong Jin liền nhíu mày.
Suy nghĩ một chút, trực tiếp không nghe, giả vờ như chưa nhìn thấy.
Dù sao chuyện bình chọn khen thưởng lần này cũng khiến Tiết Chính Nhận có chút tức giận.
Điện thoại nửa ngày cũng không có ai nghe, Tần Thái Sơn cười lạnh một tiếng:
- Tôi còn chưa nói Hội trưởng của Hiệp hội tim mạch thế giới gọi tôi là chú đây, đồ khoác lác
Park Yong Jin đã tức đến phát khóc, nên nhớ giáo sư Park ông ta đây cũng là một người làm mưa làm gió ở khoa Ngoại thần kinh Châu Á.
Vậy mà bây giờ lại bị một nhân viên bảo vệ ngăn lại ở bên ngoài.
Đột nhiên, Park Yong Jin nhớ đến một người, hội phó của hội liên hiệp khoa Ngoại thần kinh thế giới, hội phó duy nhất của Trung Quốc: Bành Linh.
Nói đến Bành Linh cũng là một nhân vật truyền kỳ.
Đây là một nhân vật lão làng nòng cốt của khoa Ngoại thần kinh cùng với đám người Vương Trung Thành, năm nay đã gần tám mươi tuổi, rất ít khi tham dự hội nghị.
Mà còn chuyện từ chức ở Hiệp hội bác sĩ Trung Quốc, nếu không phải vì lo lắng bản thân mình sau khi từ chức hội phó ở Hội liên hiệp khoa Ngoại thần kinh thế giới, Trung Quốc sẽ xấu mặt vì không còn ai ở cấp cao, bà cũng đã sớm lui xuống.
Sau khi nhận được điện thoại của Park Yong Jin, bà đã sắp xếp cho.
Chu Tiềm cũng gặp được Park Yong Jin.
Khi Park Yong Jin nhìn thấy Viện trưởng Chu Tiềm, nhất định phải kéo Chu Tiềm đi gặp tên bảo vệ thối kia
Không vì gì ngoài việc tranh lại khẩu khí.
Nhưng khi Chu Tiềm đi đến bên cạnh Tần Thái Sơn, liền gật đầu nói:
- Chú Tần, không có việc gì chứ?
Tần Thái Sơn xua tay:
- Không có gì, không có gì đâu viện trưởng Chu.
Chu Tiềm gật đầu, lúc này mới rời đi.
Nhìn Park Yong Jin mặt mày đang chết lặng.
Tần Thái Sơn khinh thường liếc Park Yong Jin một cái…
Park Yong Jin tức giận đầy tủi thân
Nhưng chung quy vẫn là đã gặp được viện trưởng.
- Viện trưởng Chu, con gái của bạn tôi đang phẫu thuật, tôi muốn đến phòng phẫu thuật xem xem, nói không chừng có thể giúp được gì đó, anh xem có tiện không?
Park Yong-jin vẫn là thích trò chuyện cùng với các ông lớn.