Sắc mặt Tiêu Hà lộ vẻ nghiêm trọng, cái này mẹ nó, cho dù vách thực quản làm bằng giấy thì cũng không đến mức dễ thủng như thế chứ?
Phòng nội soi không phải gồm phòng nhỏ, mà là một phòng lớn, ngăn cách giữa mỗi một máy đọc thẻ là một tấm vải che chắn, giống như màn cửa.
Sau khi mấy bác sĩ y tá tới, Tiêu Hà vội vàng nói: "Đè người bệnh xuống, ghi nhớ ngàn vạn không thể để cho đầu hắn động!"
"Lão Dương ngươi nhịn một chút, tuyệt đối đừng loạn động, bằng không sẽ xảy ra vấn đề!"
Lão Dương bị giật nảy mình, cho dù đau cũng cố nén, cố gắng nhắm mắt lại, nhưng cơn đau vẫn có chút bứt rứt, miệng ngậm ống nội soi nên căn bản không động được, nước mắt chỉ có thể rầm rầm chảy xuống.
Đây quả thật là đau đến rơi lệ
Lúc này, mọi người cũng nhìn thấy hình ảnh nội soi dạ dày trên màn hình, chỉ thấy trên thực quản xuất hiện một lỗ thủng
Mọi người giật mình
Đây là nội soi kiểm tra dạ dày, cũng không phải Maserati, tại sao thực quản dày như vậy mà có thể bị xuyên thủng được?
Trách không được Chủ nhiệm Tiêu lo lắng như vậy.
Nghĩ được như vậy, mọi người thấy vẻ mặt Tiêu Hà ngưng trọng.
Lúc này cần phải mau chóng an bài chuyển viện thực hiện phẫu thuật...
Dù sao, trình độ của Tỉnh Nhị Viện thế nào mọi người đều biết, loại phẫu thuật này căn bản không làm được, nghĩ vậy mọi người thậm chí cảm giác bi ai.
Bác sĩ nội khoa nhìn Tiêu Hà thận trọng rút kim thăm dò ra.
Lão Dương nằm ở trên giường, trở mình, nằm xuống, hai tay cúc ở trước ngực, sau đó biến thành quỳ thân.
Phó chủ nhiệm nội khoa Hầu Húc nhìn Tiêu Hà: "Chủ nhiệm... Kịp thời liên hệ chuyển viện?"
Tiêu Hà nhíu mày, chuyển viện, chỉ có thể chuyển viện thôi
Dù sao bệnh viện căn bản không chữa trị được thực quản bị đục thủng.
Tiêu Hà do dự một lát, sau đó nói: "Đi gọi người nhà lão Dương vào đây, các ngươi ai làm việc của người nấy, tản đi đi."
Y tá nghe vậy vội vàng đứng lên, vội vã chạy ra ngoài.
Không bao lâu, Tiểu Dương cùng mẫu thân đều đi đến.
Tiêu Hà nhìn hai người, thở dài, chậm rãi nói: "Lão Dương làm nội soi dạ dày xảy ra chút vấn đề."
Người vợ của Lão Dương lập tức khẽ run rẩy, giọng nói run rẩy hỏi: "Chủ nhiệm Tiêu... Thế nào? Lại phát hiện bệnh gì hả?"
Tiêu Hà lắc đầu: "Không phải, không phát hiện bệnh gì khác, lần này là... Là thực quản lão Dương bị đục thủng."
Hai người vẻ mặt mờ mịt, không biết là có ý gì.
"Đây là ý gì? Chủ nhiệm Tiêu... Cần chúng ta làm gì?"
"Thực quản đục thủng có nguy hiểm hay không?"
Dáng dấp của Tiểu Dương rất tương tự lão Dương, gương mặt trung thực, trên mặt viết đầy tín nhiệm.
Người vợ của Lão Dương là một nông dân, trên đầu thích vây quanh cùng một khăn trùm đầu, năm nay hơn sáu mươi tuổi nhưng nhìn vào thì giống như bảy mươi, thế sự xoay vần, ánh mắt yếu ớt của nàng đã chịu không được bất luận đả kích gì nữa.
Đầy đầu tóc bạc trắng là vào mười năm trước chăm sóc lão Dương sinh bệnh, chỉ qua thời mà đã trở thành như vậy.
Hiện nay, gia đình này giống như ngọn nến tàn trong gió.
Tiêu Hà không biết nói thế nào, nhìn vợ của lão Dương, Tiêu Hà giả ra một nụ cười, chậm rãi ung dung nói: "Chị dâu, không có chuyện gì, giống như đục một lỗ hổng, đừng lo lắng, trước tiên ngươi ra bên ngoài nghỉ ngơi một chút, ta nói chuyện với Tiểu Dương một chút."
Tiểu Dương thấy thế, cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì: "Mụ, ngươi cùng Thúy nhi ra bên ngoài trông hài tử trước đi, ta lát nữa ta ra ngoài tìm các ngươi."
Nàng dâu của Lão Dương bán tín bán nghi gật đầu, không biết là thật tin, hay là biết không tin lại có thể làm sao bây giờ? Cái này mới thở dài, chậm rãi ra khỏi phòng nội soi.
Tiểu Dương nhìn mẫu thân đi ra ngoài, hít sâu một hơi, hắn biết chuyện không đơn giản như Tiêu Hà nói.
Giống như đục một lỗ hổng...
Đơn giản như vậy liền tốt.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiểu Dương trở nên nặng nề, nhịn không được thở dài...
Cố gắng để cho mình nhìn kiên cường một chút: "Chủ nhiệm Tiêu, ngài có gì đó cứ việc nói với ta."
Tiêu Hà gật đầu: "Lão Dương đây là thực quản bị đục thủng, một loại tổn thương thực quản tương đối hiếm thấy, loại tình huống này cũng ít khi thấy, nhưng những năm này không ngừng gia tăng, nguyên nhân chính liên quan đến kéo dài làm nội soi kiểm tra thực quản, lâu dài thực quản khuếch trương, làm cho vách thực quản càng ngày càng mỏng, vừa rồi khi ta làm nội soi, đã thấy được vách thực quản thay đổi, đã có miệng vết thương xuất hiện, lúc ấy thế nhưng có thể đụng tới vết thương của lão Dương, thân thể lão Dương đau đến vặn vẹo, sau đó kim thăm dò lại xuyên qua vách thực quản!"
"Loại tình huống này cũng không hiếm thấy, trên cơ bản chiếm tới 60-70% trở lên gây nên rách thực quản."
Tiểu Dương gật đầu: "Biết biết, Chủ nhiệm Tiêu, ngài nói làm thế nào là được rồi!"
Cái này khiến Tiêu Hà bỗng nhiên sửng sốt.
Nguyên bản cho rằng phải cãi cọ xem trách nhiệm này thuộc về ai.
Dù sao loại này bị trở thành Iatrogenic đục thủng, mặc dù người bệnh là nguyên nhân chủ yếu, nhưng bác sĩ cũng có trách nhiệm.
Thế nhưng nghe những lời này của Tiểu Dương, để Tiêu Hà lại có chút không biết làm sao.
Ai...
Nghĩ tới đây, Tiêu Hà thở dài,
"Thực quản đục thủng, sẽ mãnh liệt kích thích đồ vật trong dạ dày và dẫn theo vi khuẩn từ khoang miệng và nhanh chóng xuyên qua chỗ thủng tiến vào trung thất, gây nên nhiễm khuẩn trung thất nghiêm trọng, hơn nữa bởi vì trung thất là xốp mô liên kết, tăng thêm phụ áp và trái tim mạch máu đập đều, nhịp nhàng, nhịp đập, rung động, rất dễ dẫn đến chứng viêm khuếch tán nhanh, thậm chí còn ăn mòn xuyên phá màng phổi tiến vào lồng ngực... Nói tóm lại hậu quả rất nghiêm trọng!"
Những lời này để cho tâm tìm của Tiểu Dương chìm xuống đáy cốc
Muốn giơ tay lên đều có chút phí sức, sinh hoạt thật là khó a...
"Cái kia... Chủ nhiệm chúng ta nên làm cái gì?" Giọng nói có chút sợ, "Sao có thể trị?"
Tiêu Hà nói: "Chúng ta phát hiện ra sớm, chỉ cần kịp thời phẫu thuật, vấn đề cũng không đến mức lớn như thế, hiện tại việc cần làm chính là trong vòng 12 giờ hoàn thành phẫu thuật. Vượt qua 24 giờ, tỉ lệ tử vong cao hơn ba lần!"
"Hoàn thành trong thời gian này thì không có bất cứ vấn đề gì, hiện tại cần phải làm là liên hệ bác sĩ, chúng ta nhất định phải nhanh chóng phẫu thuật!"
Tiểu Dương nghe xong, lập tức trợn tròn mắt, ta biết đi đâu tìm bác sĩ?
"Chủ nhiệm Tiêu, có thể phiền ngài giúp chúng ta liên hệ một bác sĩ hay không... Ta chính là một người rửa xe, ta không quen biết bác sĩ nào cả, trong vòng 12 giờ ta biết đi đâu tìm bác sĩ..."
Hắn chính là một người làm công, thấp cổ bé họng, Thị trấn An Dương này lớn như vậy, hắn chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng, hắn làm sao có thể nhận biết những bác sĩ ngoại khoa lồng ngực kia được
Tiêu Hà cầm lấy điện thoại, không ngừng mà lật xem danh bạ, nghĩ tới nghĩ lui, nếu không thì đến bệnh viện Nhân Dân Tỉnh đi.
Cầm điện thoại lên đang muốn liên hệ bạn học cũ, bỗng nhiên hắn một nhìn thấy một người quen
"Khoa cấp cứu - Trần Thương!"