Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 234 - Chương 235: Trở Lại Ký Túc Xá

Khi bac si mo hack full
Chương 235: Trở Lại Ký Túc Xá
 

Nói đến chuyện công tác, chủ đề liền trở nên nặng nề.

La Châu nhìn Trần Thương: "Tôi thực sự muốn ở lại An Dương cùng Giai Giai, hơn nữa Giai Giai vẫn chưa tốt nghiệp, nên trước tiên tôi muốn làm việc gì đó cho cô ấy như cưỡi ngựa xem hoa, đi bộ tay trong tay nhìn nhau cùng cổ."

Đổng Giai tới an ủi: "Em nghĩ rằng chúng ta cũng nên đến các quận và thành phố xung quanh, thu nhập ở đó cũng tương đối cao hơn nơi này, mà bệnh viện người ta lại coi trọng mình hơn."

"Không giống như thành phố An Dương, nó với tư cách là một tỉnh lị trực thuộc tỉnh Đông Dương, hằng năm lại có rất nhiều sinh viên tốt nghiệp, các bệnh viện nhân dân căn bản không đặt chúng ta vào mắt, hơn nữa lựa chọn không nhất thiết phải công bằng công chính, cho dù không đi tìm người uỷ thác thì cũng dùng tiền đút lót mà được nhận vào.... Đúng là một mớ hỗn độn, không khí nghẹt thở."

Trần Phương gật đầu, đây chính là sự thật, tỉnh Đông Dương là một thành phố trung tâm, nhưng phát triển tương đối lạc hậu một chút.

Sự lạc hậu này không chỉ sau khi phát triển kinh tế chậm, mà còn là sự lạc hậu trong hệ thống và khái niệm.

La Châu mỉm cười: "Thật thú vị khi nói rằng, những thành phố tốt luôn thu hút nhân tài, đối với sinh viên chưa tốt nghiệp luôn có những chính sách ưu đãi, cung cấp phí sinh hoạt, thế nhưng thành phố An Dương nghèo nàn này của chúng ta lại đi theo chiều hướng ngược lại, anh có lo lắng về điều đó không, phải nói rằng nó thật quá độc đoán, đã lâu rồi một chút tin tức cải tiến cũng không thấy gì, anh thực sự không sợ rằng sẽ uổng phí tất cả tài năng của mình ở đây sao?"

Đổng Gia liếc nhìn La Châu: "Anh cũng đừng đặt quá nhiều hy vọng vào An Dương, những người có năng lực đều đã rời đi, ai lại muốn lưu lại nơi rách nát này chứ! Anh của anh năm ngoái tốt nghiệp đến bệnh việc trung tâm An Dương, đó là một trong ba bệnh viện hàng đầu nơi đầu nhưng lương một tháng chỉ có 6 nghìn nhân dân tệ, sống thì được nhưng với số tiền đó có thể kết hôn sao?"

Trần Thương gật đầu: "Tốt hơn nếu có được cơ hội vẫn là ra ngoài nhiều hơn một chút, sinh viên tốt nghiệp xong thường đến những nơi như Thâm Quyến, Châu Hải, Quảng Châu... Những nơi đó rất tốt. Không có trường đại học y nào bên Thâm Quyến, hằng năm tất cả tài năng đều được giới thiệu, nghe nói có một ít người đi rồi về nói phúc lợi nơi đó không tệ, lương hằng năm ít nhất đều 20 vạn trở lên."

La Châu dùng tay sờ lên đầu: "Thương nhi, anh cũng biết tôi rồi đó, không thích tiền đồ lắm, chỉ cần có một ông việc ổn định, ở không xa nhà và có thể ở cùng Giai Giai là được rồi."

"Hơn nữa, cha mẹ tôi với Giai Giai cũng lớn tuổi rồi, tôi ở lại An Dương trong lòng mới thấy an tâm, sợ có bất trắc như ngã bệnh hay có việc gì xảy ra cũng có thể giúp đỡ một tay, tôi thực lòng cũng muốn đi lắm nhưng không an tâm về họ."

Đổng Giai nhìn thoáng qua La Châu, ngoài miệng thì mắng nhưng trong lòng lại chứa đầy mật ngọt.

La Châu tiếp tục nói: "Cuối tuần này, trường đại học chúng ta mở hoạt động tuyển dụng rất tầm cỡ, các bệnh viện nằm trong top ba của thành phố An Dương tới đây tuyển dụng lao động cũng không ít, tôi sẽ đi xem thử."

Trần Thương gật đầu: "Ừm, biên chế của tôi ở tỉnh Nhị Viện cũng đều đổi thành lập hồ sơ, hợp đồng lao động cho đãi ngộ cũng không tệ, khoa phổ ngoại ở bệnh viện chúng tôi, một hợp đồng lao động, sau khi qua thử việc thì sẽ được nhận vào làm, tăng thêm tiền thưởng nữa một tháng cũng có bảy, tám ngàn."

Trần Thương đang nói đến Chu Hiểu Đông, Vương Dũng so với Chu Hiểu Đông càng kiếm được nhiều hơn, bởi vì khoa cấp cứu tương đối nhiều phẫu thuật, hắn giao cho Trần Thương quản lý bệnh nhân, hai người phẫu thuật một tháng làm hơn mấy chục ca, nếu như tháng trước tính toán tiền thưởng mà nói, có hơn một vạn, bất quá dựa theo biên chế ở bệnh viện, đoán chừng khẳng định phải qua mấy tháng nữa mới có tiền thưởng.

La Châu cười nói: "Tỉnh Nhị Viện dù sao cũng là tỉnh tam giáp mà, thành phố An Dương lớn nhỏ gì cũng có hai ba mươi cái bệnh viện tuyến ba, người ta có thể vào làm, đoán chừng cạnh tranh cũng không nhỏ."

Đổng Giai nghe xong không vui: "La Châu, đến lúc đó em đi với anh, em sẽ chuẩn bị cho anh năm mươi phần sơ yếu lý lịch, nếu như anh không đi nộp hết thì không cho phép về!"

Một câu làm cho mọi người bị chọc cười.

Ra khỏi phòng ăn, La Châu đột nhiên hỏi: "Thương nhi, đến ký túc xá của tôi ngồi một chút đi, nghỉ chân một chút, còn lâu mới đến buổi chiều."

Trần Thương nhẹ gật đầu, hỏi: "Ký túc xá có nhiều người không?"

La Châu: "Trên cơ bản đều đã dời ra ngoài, còn tôi bởi vì Giai Giai cũng ở ký túc xá nên tạm thời vẫn chưa dọn đi, nhưng đều ở trường học mà, buổi tối có thể họp gặp."

Trần Thương ừ một tiếng.

Lúc ấy, Trần Thương ở trong lớp có quan hệ cũng không tệ với mọi người, dù sao viện y học, con trai vốn cũng không nhiều, vì lẽ đó ở chung cũng rất hài hòa, bình thường cùng nhau chơi đùa, chơi game, đánh bóng.

Dì quản lý vừa mới cơm nước xong xuôi, đang tản bộ ở cửa phòng cho tiêu cơm, bỗng nhiên trông thấy La Châu dẫn theo Trần Thương đi tới.

Lập tức ngây ngẩn cả người: "Y? Cậu không phải tiểu tử kia sao? Tên là gì ấy nhỉ..."

Trần Thương cười ha ha một tiếng: "Dì, người còn nhớ rõ cháu đấy sao?"

Dì cũng không khỏi nở nụ cười: "Làm sao không nhớ rõ, các cậu trước kia ra khỏi ký túc xá thường xuyên quên cầm chìa khoá còn đến mượn chỗ tôi, nguyên một đám tôi đều nhớ rõ từng người một đó nha."

"Nhưng mà, mấy năm rồi không gặp cậu, đang đi làm rồi hả?"

Trần Thương gật đầu, cười nói: "Vâng, đi làm rồi ạ."

Dì hài lòng nhẹ gật đầu: "Không tệ, khi đó dì cảm thấy cháu là người rất có tiềm đồ nha."

La Châu thở dài: "Dì, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không chút thay đổi, vẫn là trông mặt mà bắt hình dong!"

Dì lập tức cười lên ha hả: "Dì không giỏi cái gì, nhưng mà lại nhớ mặt người khác rất chuẩn! Tiểu tử ngươi tốt nghiệp còn không đi, chờ ta đuổi đi hả?"

Ký túc xá ở trường học không cho người lai lịch không rõ ràng đi vào, mà dì quản lý ký túc xá có thể nói là người có một đôi hỏa nhãn kim tinh, nhìn có vẻ không đáng để ý, thế nhưng tới tới lui lui, ai chưa từng gặp qua thì sẽ không được vào.

Vốn dĩ La Châu đã tốt nghiệp nên hắn phải dọn khỏi túc xá, nhưng mà vì tìm Quan Vĩ nói chuyện nên được cho chậm trễ một chút.

Dù sao đi ra ngoài thuê phòng cũng rất đắt, đợi đến khi tìm được việc rồi hẵng tính.

Trở lại ký túc xá, bên trong không có ai, trừ giường chiếu của La Châu, những chỗ khác đều đã thu thập sạch sẽ.

Thời tiết có chút nóng, La Châu cởi áo thun ra, hai tay để trần nói: "Thương nhi, cậu lên giường của tôi mà ngủ một lát đi."

Trần Thương cười cười: "Không cần, tôi cũng không mệt lắm."

La Châu cười ha ha một tiếng: "Cái đó... Hỏi một câu? Hiện tại còn chơi game không?"

Nói xong La Châu trực tiếp mở LoL, trực tiếp đăng nhập, âm thanh quen thuộc vang lên.

Trần Thương cười nói: "Cậu cứ chơi đi, tôi nhìn cậu chơi là được rồi."

Hồi học đại học, cả hai người đều đã trải qua những chuyện như vậy.

Bình Luận (0)
Comment