Tiền Lâm thì đứng ở bên cạnh nhìn từ đầu tới đuôi, không nói một tiếng.
Lúc này, cậu ta mới chậm rãi hỏi La Châu: "Đàn anh, Cảnh Nghiên đó... có quan hệ như thế nào với Trần Thương?"
La Châu sững sờ, quay người nhìn Tiền Lâm: "Cảnh Nghiên là người yêu của Trần Thương thời đại học, khi đó rất được mọi người trong lớp quan tâm, về sau Cảnh Nghiên thi nghiên cứu nên tới thủ đô, mọi chuyện sau đó chúng tôi cũng không rõ lắm, nhưng... Hiện tại xem ra, ngươi cũng nhìn thấy đó."
Tiền Lâm gật đầu, đối với Tỉnh Nhiên, mặc dù cách nhau nhiều khoá, nhưng mà cũng thỉnh thoảng nghe qua đại nhân vật ấy ở đại học Đông Dương.
Không nghĩ tới người này lại là tình địch của ân nhân nhà mình?
Nghĩ tới đây, Tiền Lâm không khỏi nhiều hơn mấy phần địch ý đối với Cảnh Nghiên và Tỉnh Nhiên.
Dù sao, loại tình tiết này bình thường vẫn xuất hiện trong tiểu thuyết và trên phim truyền hình.
Tiền Lâm đã tự động phỉ nhổ Cảnh Nghiên vì đã bội tình bạc nghĩa đối với Trần Thương như vậy.
Nghĩ tới đây, Tiền Lâm thở dài.
Hoá ra hiện thực so với trong tiểu thuyết càng thêm cẩu huyết
Trần Thương đứng trong nhà vệ sinh, có ý định muốn rời khỏi nơi này.
Hắn thực sự không nghĩ tới lại có thể gặp Cảnh Nghiên ở đây.
Còn có... Người đàn ông bên cạnh cô ấy là ai?
Nghĩ tới đây, Trần Thương lắc đầu.
Chuyện cũng đã qua lâu, xoắn xuýt như vậy thì có ý nghĩa gì.
Lại nói, chuyện về Cảnh Nghiên đã sớm không có bất cứ quan hệ nào với mình nữa.
Hắn cũng không phải không bỏ xuống được, chỉ là cảm giác có chút không cam tâm.
Thời gian ba năm đã đủ để buông xuống rất nhiều thứ.
Trần Thương buông xuống chính là Cảnh Nghiên, thế nhưng trong nội tâm... Hắn vẫn nuốt không trôi cục tức này.
Đều là người trưởng thành rồi, không có nhiều công bằng như vậy, càng không có mấy thứ chính nghĩa buồn cười gì đó.
Nói câu không dễ nghe, Trần Thương có thể không thèm để ý đến Cảnh Nghiên một chút nào, thậm chí có thể xem như một người xa lạ, nhưng vẫn nhịn không được cái cảnh cô dẫn theo người khác đến trước mặt hắn khoe khoang, nói: Nhìn đi, anh ấy so với ưu tú hơn anh nhiều
Vì lẽ đó Trần Thương muốn rời đi.
Xét đến cùng, vẫn là mình không đủ lớn mạnh
Nếu như Cảnh Nghiên tới một mình, Trần Thương có thể sẽ cười một tiếng, sau đó nói câu khách sáo: "Đã lâu không gặp."
Nhưng còn hiện tại, Trần Thương chỉ biết cười khổ lắc đầu.
Không gặp lại vẫn tốt hơn.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
Nói xong, Trần Thương quay người muốn rời khỏi.
Cái gọi là đại hội cổ vũ với hắn mà nói, tựa hồ không có ý nghĩa gì lớn.
Lúc này, Tiền Lâm bỗng nhiên đi đến, trông thấy Trần Thương đứng tại chỗ, nhịn không được nói: "Ta đoán ngươi ở đây mà."
Trần Thương: "... Không qua được mắt cậu."
Tiền Lâm:...
"Đi thôi, sắp bắt đầu rồi, không vào xem sao?"
Trần Thương lắc đầu: "Không xem, về thôi, có chút việc."
Tiền Lâm bỗng nhiên cười nói: "Đừng nóng vội, cậu không muốn biết người kia là ai sao?"
"Chẳng lẽ cậu cũng không muốn biết lĩnh vực chuyên môn của anh ta là gì sao?"
"Cậu cũng không muốn biết, đánh bại ở lĩnh vực anh ta am hiểu nhất sẽ có cảm giác thế nào sao?"
"Tiểu ân nhân, chỉnh chết anh ta đi! Sợ cái gì?"
Tiền Lâm nói vậy thật là làm cho Trần Thương hơi động tâm
Tại sao lại có chút mong mỏi chứ?
Hơn nữa còn có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào
Nghĩ tới tương lai cái nào đó không được miêu tả, Trần Thương không nhịn được tiểu kích động một phen...
Trần Thương: "Nhưng làm vậy không tốt lắm nha?"
Tiền Lâm lòng đầy căm phẫn: "Có cái gì mà không tốt? Anh hai của tôi ơi? Mối thù cướp vợ, trên đầu anh đã mọc cỏ xanh biếc thành như vậy còn không tốt cái gì nữa?"
Câu nói này... Lập tức làm cho bình gas trong lòng Trần Thương ầm ầm bốc cháy.
Trần Thương đứng dậy liền đi, Tiền Lâm nhịn không được vỗ tay hai cái: "Thế này mới đúng chứ!"
"Không đúng! Chúng tôi đã chia tay từ lâu rồi, nên lúc này, cũng không thể gọi là đội nón xanh được..." Trần Thương đột nhiên quay người, nghiêm túc nói.
Tiền Lâm sững sờ, bắt đầu trầm mặc: "Giấu nỗi hận trong lòng là sẽ qua chuyện sao! ?"
Trần Thương trầm mặc, mặc dù bản thân mình cũng không quan tâm Cảnh Nghiên lắm, nhưng cảm giác bị bạn trai mới xuất hiện của cô ấy hạ thấp mình, đúng là giống như hương vị của dưa chua, chua chua.
----
Hai người tiến vào hội trường, tìm một chỗ ngồi xuống.
Hiệu trưởng đang phát biểu, dù sao đây cũng là lễ khai giảng, hiệu trưởng ít nhiều cũng phải lên phát biểu.
Nhưng, bài diễn thuyết mà lão hiệu trưởng đang đọc đối với Tiền Lâm cùng Trần Thương mà nói, rõ ràng là đang lãng phí thời gian.
Lúc này, hiệu trưởng đã phát biểu xong, đến lượt Tiền Lượng lên đài.
Trần Thương đẩy Tiền Lâm: "Đại bá của cậu lên rồi kìa."
Tiền Lâm giữ im lặng, Trần Thương hiếu kỳ xoay người lại, thì phát hiện Tiền Lâm đang cầm một cây bút tô tô vẽ vẽ cái gì đó lên một cuốn vở.
Thấy vậy, Trần Thương cũng không hiểu chuyện gì
"Cậu đang viết cái gì vậy?"
Tiền Lâm cười thần bí: "Bắt đầu độ khó Địa Ngục rồi!"
Nói xong, Tiền Lâm cầm điện thoại lên, đưa cho Trần Thương xem: "Thấy không? Hiện tại Tỉnh Nhiên đã có thành tựu! Chúng ta cũng phải từng bước lần lượt đánh vỡ!"
"Nhưng anh cứ yên tâm, tôi đã cho ngươi phân loại, chia ra các giai đoạn cùng các nhiệm vụ phù hợp."
Sau khi nói xong, Tiền Lâm cầm quyển sách nhỏ đưa cho Trần Thương: "Anh xem đi, khi mới vào năm nhất đại học, tên đó đã nhận được học bổng bồi dưỡng đặc biệt cấp quốc gia, khi vào năm thứ hai đại học... Đến năm thứ ba đại học đã thành công phát biểu bài luận văn học thuật hạch tâm cấp quốc gia đầu tiên, năm thứ tư đại học phát biểu bài luận văn đầu tiên về ảnh hưởng của thừa số SCI cao tới 1.3 phút, năm thứ năm đại học, hắn tham gia giải thi đấu sinh viên cách tân lập nghiệp, nhận được giải đặc biệt trong giải thi đấu thanh niên lập nghiệp, nhận được quỹ tài trợ 20 vạn để lập nghiệp, cũng trong năm đó, sau khi sáng ý hoàn thiện, ý tưởng đó của hắn được công ty y dược Thụy Đức mua với giá một trăm vạn, sau đó phát biểu một bài luận văn về ảnh hưởng của thừa số SCI 4.7 phút."
"Đây đều là thành tựu của hắn trong khoa chính quy, năm đó cậu ta đã đùng 451 điểm thi đậu vào Hiệp Hòa, tôi cũng đã tra được lý lịch huy hoàng của cậu ta khi ở Hiệp Hòa!"
Sau khi nói xong, Tiền Lâm dùng một loại ánh mắt như chó đẻ nhìn Trần Thương: "Tiểu ân nhân, anh yên tâm đi, có tôi ở đây, chúng ta nhất định sẽ xử lý cái tên Tỉnh Nhiên này thật gắt gao, giúp cho anh ta hiểu được, muốn tìm bạn gái phải học cách phân tích nặng nhẹ, phân tích hắn bạn trai cũ của cô gái đó ngưu bức cỡ nào!"
"Hiện tại, chúng ta chỉ thiếu một vài số liệu, tổng thể mà nói đã hoàn thành."
Trần Thương ngơ ngác nhìn quyển sách nhỏ Tiền Lâm đưa tới, có chút nghẹn họng nhìn trân trối, cô mẹ nó đang đùa tôi hả?
Nhìn cả một đóng thành tựu của Tỉnh Nhiên, Tiền Lâm thở dài: "Tôi đoán, tin tức cụ thể có lẽ sẽ khác tình huống thực tế một chút, nhưng cũng sẽ không quá nhiều đâu, hiện tại chỉ chờ đến lượt cậu ta diễn thuyết, xem thử còn có thống kê nào chưa hoàn toàn, chúng ta sẽ hoàn thiện tiếp các thông kê đó là được rồi!"
"Tiểu ân nhân, anh đừng quá lo lắng, dựa theo kinh nghiệm ngồi nghe người ta diễn thuyết nhiều năm nay của tôi, trong lúc anh ta diễn thuyết, tuyệt đối sẽ chém gió ngưu bức, nhất định sẽ nói rõ ràng nhưng kỳ tích, quang huy đã đạt được, đến lúc đó chúng ta một lần nữa chải vuốt quy nạp tổng kết một phen. Bảng biểu có thể hoàn thành!"