Đang nói chuyện, Trần Thương đem phim chụp X-quang treo lên.
"Mọi người nhìn nơi này, đơn giản mà nói, hình ảnh này là điển hình cho biên độ đơn phát hoặc tỷ lệ phát sinh cao, giới hạn rõ ràng, mật độ đều, hình tròn hoặc hình nón tròn hoặc dạng phân lá bóng râm đều rất rõ ràng."
"Nhưng bao trùng u nang phổi lại to quá, có thể gây nên màng liên kết phủ tạng bị lệch vị trí, cơ hoành hạ xuống. Nếu như dưới loại tình huống này, nhìn qua có thể thấy được sán lá phổi theo quá trình hít thở sâu dọc theo biến đổi của co duỗi, hoặc u nang bị màng phổi dính liền dắt kéo mà biến đổi phức tạp, gọi là "Bao trùng u nang hô hấp chinh", chinh này thấy nhiều ở bên dưới lá phổi chờ bao trùng u nang lớn nhỏ."
Lời này mới ra, chủ nhiệm Nhạc Đào khoa X-Quang bỗng nhiên vỗ tay một cái: "Đúng! Tôi nhớ ra rồi, chính là như vậy, chứng bao trùng u nang hô hấp! Tôi nói làm sao lại kỳ quái như thế chứ!"
Trần Thương gật đầu, tiếp tục nói: "Nếu như cần phẫu thuật như đã nói, chúng ta cần phải tiến hành chuẩn đoán nội nang và ngoại nang."
Tỉnh Nhiên ừ một tiếng: "Không sai, hiện tại cần phán đoán chính là tình trạng của nội nang và ngoại nang. Phải chăng có vết nứt, chúng ta hẳn là nên bắt đầu từ vị trí nào, bác sĩ Trần, anh có thể phán đoán không?"
Trần Thương nhẹ gật đầu: "Không khác là bao, mọi người nhìn xem, biểu hiện của siêu âm cho thấy, vách túi chỗ này dày hơn, chung quanh hiện lên bóng râm không có trật tự, rất rõ ràng là bởi vì sát nhập lây nhiễm, lại tiếp tục nhìn nơi này, rõ ràng có ngậm khí nang sưng, trống rỗng, viêm phổi giả lựu dạng bóng râm, đây giải thích cho việc tại sao đã phá vỡ mà vẫn vào trong phế quản."
Nói đến đây, Trần Thương quay người: "Vì lẽ đó, cái này cũng vừa vặn giải thích tình trạng của bệnh nhân, sẽ là ho khan, kịch liệt ho khan, ho ra dị vật hình bánh phở, cũng là bởi vì phá hư phế quản, mới có thể dẫn tới tình trạng gọi là dị ứng sốc phản vệ!"
Lời này mới ra, ánh mắt mọi người xung quanh đều sáng rực lên
Tỉnh Nhiên bỗng nhiên có chút kích động, không sai
Chính là đồng đội như vậy.
Cậu ta bỗng nhiên có một cảm giác như được trở về phụ ngoại.
Tỉnh Nhiên nhịn không được nói: "Bác sĩ Trần, tiếp tục đi."
Trần Thương gật đầu, buông phim siêu âm xuống, cầm lấy một tấm X-quang khác: "Tiếp theo, chúng ta nếu phải tiến hành chia vị trí, mời xem, mặc dù sán lá phổi đã phá vỡ mà vào trong phế quản lớn, nhưng hãy xem vật hình trăng lưỡi liềm này, đây là dấu hiệu lưỡi liềm, là cùng phế quản nhỏ tương thông với nội nang khi chưa bị phá, chút ít khí thể vào khu vực giữa nội và ngoại nang, hình thành một hình cung trong suốt."
"Rất rõ ràng, nội nang phải không bị phá vỡ, một khi phá vỡ, sẽ xuất hiện cái gọi là bóng râm bất quy tắc, khi cho không khí tiến vào, sẽ xuất hiện hiện tượng đôi cung chinh, nếu như trôi nổi ở trên túi dịch thì chinh sẽ còn di chuyển trên nước."
...
Sau khi Trần Thương nói xong, quay sang nhìn Tỉnh Nhiên: "Tình huống bây giờ chính là như vậy, ý của tôi là làm phẫu thuật cắt bỏ nội nang hoàn chỉnh. Bởi vì người mắc bệnh bao trùng u nang đột nhiên xuất hiện bề mặt phổi sẽ đạt 1/ 3 trở lên. Chưa nói đến thành công, có thể hoàn toàn tránh tái phát, là phương pháp phẫu thuật lý tưởng nhất."
Lúc này, trên mặt Tỉnh Nhiên tràn đầy kích thích: "Không sai! Tôi cũng nghĩ như vậy."
Những chủ nhiệm đứng chung quanh liền cảm thấy choáng váng.
Vốn đều được mời tới để hỗ trợ nhau hội chẩn, thế nhưng... Vào giờ phút này, dường như biến thành một mình Trần Thương diễn cả vở kịch
Bọn họ tựa hồ cũng không có đưa ra được ý kiến gì hay ho.
Trần Thương quay người, nhìn sang Vệ Chí và Trương Bồi Nghĩa: "Chủ nhiệm, chuẩn bị phẫu thuật đi."
Vệ Chí gật đầu: "Để tôi đưa các cậu tới phòng phẫu thuật!"
Sau khi Trần Thương cùng Tỉnh Nhiên rời đi, để lại một đám người trợn mắt há mồm.
Trương Bồi Nghĩa nhịn không được nuốt ngụm nước miếng: "Viện trưởng Tiền, vị bác sĩ họ Trần này... Cũng là nhân tài mà các ông tiến cử hả? Thật là chàng trai lợi hại, hơn nữa... Nhìn qua hình như cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi?"
Nhạc Đào gật đầu: "Đúng vậy, chỉ riêng việc phân tích hình ảnh bệnh tình vừa rồi của bác sĩ Trần thật sự đã khiến tôi có chút bội phục, rất nhiều năm rồi chưa gặp ai ưu tú như vậy, cậu ta cũng làm ở bệnh viện các anh hả?"
Tiền Lượng lúng ta lúng túng nói: "Aizz... Đây cũng không phải là bác sĩ mà chúng tôi tiến cử tới."
Mọi người sững sờ: "Ồ? Vậy cậu ta là..."
Tiền Lượng bất đắc dĩ nói: "Đây là nghiên cứu sinh năm nay của bệnh viện chúng tôi, nghiên cứu sinh năm nhất!"
Mọi người rối một tiếng, Trương Bồi Nghĩa nhẹ gật đầu: "A, khó trách nhìn qua còn trẻ như vậy."
Không đúng
Trương Bồi Nghĩa đột nhiên ý thức được tình huống có gì đó sai sai
"Anh nói cậu ta mới chỉ là nghiên cứu sinh năm nhất? Cái này sao có thể!"
Nhạc Đào tràn đầy chấn kinh cùng không thể tin nói: "Đây là chuyện không thể nào! Làm sao lại có một nghiên cứu sinh năm nhất lợi hại như vậy chứ? Cậu ta lợi hại như vậy, tôi đều muốn đề nghị với viện trưởng mời cậu ta tới trực tiếp đi làm, còn nghiên cứu sinh cái gì, thật lãng phí!"
Ca Trương Bồi Nghĩa cũng nghĩ thế, trong mắt tràn đầy một loại ánh mắt quen thuộc, cái ánh mắt này gọi là khát vọng! Chính mình cũng từng có...
Tiền Lượng thấy thế, lắc đầu: "Chủ nhiệm Trương, đừng suy nghĩ nhiều nữa, Trần Thương này thế nhưng lại là tâm phúc của lão Lý đó!"
Trương Bồi Nghĩa lập tức ngượng ngùng cười một tiếng: "Anh nói là lão Lý nào vậy?"
Tiền Lượng: "Lý mặt than, Lý Bảo Sơn của tỉnh Nhị Viện."
Trương Bồi Nghĩa nghe xong, lập tức tịt ngòi, nói thầm một câu, Lý mặt than này thật sự là gặp vận may...
...
Tiền Lượng nhìn theo bóng lưng Trần Thương, thật sâu thở dài, tràn đầy hối hận
Nếu biết trước như vậy đã sớm ra tay, thì đây đã là học trò của mình rồi
Ai... Chàng trai này được lắm, người trẻ tuổi nhiều triển vọng.
Mặt mũi là cái gì, nào có thực tế bằng một thiên tài cơ chứ...
Aizz...
Trên đường đến phòng phẫu thuật, Tỉnh Nhiên đối với Trần Thương có thể nói là tràn ngập tò mò
Tỉnh Nhiên đi song song với Trần Thương, nhịn không được hỏi: "Bác sĩ Trần, cậu học về sán lá phổi từ chỗ nào vậy?"
Trần Thương như có điều suy nghĩ: "Anh đang nói về phẫu thuật hay là chẩn đoán bệnh?"
Tỉnh Nhiên nói: "Đều có, trước nói chẩn đoán bệnh, tôi phát hiện cậu rất tinh thông về chụp X quang, CT, còn có siêu âm, cậu làm như thế nào vậy?"
Trần Thương giả vờ ho một tiếng: "Tôi từng làm việc ở khoa Chẩn đoán hình ảnh hai tháng, một tháng ở phòng siêu âm."
(DG: Khoa Chẩn đoán "hình ảnh" (siêu âm, X-Quang, CT).)
Tỉnh Nhiên lập tức nghẹn lời, bỗng nhiên không muốn nói chuyện với Trần Thương.
Lừa gạt người khác dễ lắm hả?
Cậu nhìn tôi giống ngu xuẩn vậy sao?
Thế nhưng, khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Trần Thương, Tỉnh Nhiên... Vẫn không tin
Đó căn bản là chuyện không thể nào
Cậu học trong một tháng mà còn ngưu bức hơn bọn ta học sau tiến sĩ, nói đùa gì vậy?
Tỉnh Nhiên cảm thấy, nếu Trần Thương không phải cố ý nói khoác thì chính là trả lời qua loa mình cho có.