Sau khi ba cô gái đi theo Phó Ngọc Lan ra khỏi phòng bệnh, mặt mũi tràn đầy hưng phấn cùng kích động.
Rất rõ ràng, các cô đã tâm động
Vốn chỉ là định theo bồi người ta để hỏi thăm một chút giá thị trường, kết quả sau khi nhìn thấy giá cả trăm vạn, đều hiếu kỳ, đến cùng một trăm vạn có thể chỉnh ra bộ dáng gì?
Kết quả vào giờ phút này, sau khi ba người nhìn thấy ảnh trước kia và sau này của Phó Ngọc Lan, lập tức trợn mắt há mồm
Thật sự là chênh lệch quá xa, quá dễ nhìn
Dáng người hoá ra lại chênh lệch xa như vậy
Đương nhiên, bản thân Phó Ngọc Lan người ta nội tình đã cực kỳ tốt, dù sao xuất thân vũ đạo, thường xuyên rèn luyện, sau khi phẫu thuật chỉnh ngực, càng như dệt hoa trên gấm.
Ừm... Người mua đẹp mà người bán cũng đẹp
Nhưng thật không thể phủ nhận chính là Phó Ngọc Lan thay đổi, đích thật là làm cho tất cả mọi người hai mắt tỏa sáng, tựa hồ như càng tiếp thêm hi vọng cho họ.
Năm cô gái trong phòng bệnh líu ríu rất khí thế.
Hơn nữa, sau khi để ba người biết được gương mặt Phó Ngọc Phương cũng đã tiến hành qua vi chỉnh, càng thêm trợn tròn mắt.
Con gái với nhau rất dễ trở thành bạn bè, khả năng chỉ cần một cái đồ trang điểm cũng có tiếng nói chung rồi.
Thế là, Phó Ngọc Phương dứt khoát lấy điện thoại ra đưa ảnh của chụp bản thân trước và sau vi chỉnh cho mọi người nhìn một chút, lần này, tim mọi người càng đập thình thịch
Chỉnh
Nhất định phải chỉnh
Lúc đầu, ba người hàng năm tiêu không ít phí bảo dưỡng, hiện tại có một cơ hội như vậy, một cơ hội thay đổi để đẹp hơn, ai cũng không nguyện ý bỏ lỡ.
Hơn nữa vừa nghe nói, Trần Thương đặc biệt bận rộn, trong lòng ba người càng căng thẳng hơn, lỡ như người ta không có thời gian, đến lúc đó cái gì cũng uổng công
Cao hứng rồi hụt hẫng một trận
Nghĩ tới đây, ba người vội vàng liên hệ với Trần Thương, định tốt thời gian, tạm thời làm thủ tục chuyển viện, sau khi làm tốt công tác chuẩn bị, quyết định cuối tuần phẫu thuật.
…
Mười một giờ trưa, Trần Thương bỗng nhiên nhận được điện thoại của Tần Tường, làm cho anh hơi kinh ngạc.
"Chào chủ nhiệm Tần, có chuyện gì vậy?"
Tần Tường do dự một chút, nói: "Tiểu Trần, giờ cậu có thời gian không?"
Trần Thương nhẹ gật đầu: "Bây giờ cũng có thời gian, Chủ nhiệm Tần có chuyện gì nói thẳng đi."
Lúc này, Tần Tường mới nói: "Tiểu Trần, tôi có chuyện muốn nói với cậu, là như vậy, khoảng thời gian này khoa da liễu bệnh viện chúng ta vừa nhận một người bệnh, người bệnh này bị bỏng cả khuôn mặt, bây giờ chuẩn bị cấy ghép mô da, tôi nghĩ muốn mời cậu giúp một chuyện, tới thiết kế giùm khuôn mặt."
"Thật ra... Người bệnh là một cô gái trẻ, mới 18 tuổi, là một cô gái rất tốt, ai, tôi muốn nói với cậu là, điều kiện gia đình của người bệnh rất kém, vì ca phẫu thuật lần này mà cha của cô gái đó đã đi vay mấy vạn khối tiền, còn chưa nhất định đủ, lúc đầu bỏng cũng là do tôi chữa trị."
Nói tới đây, Tần Tường có chút xấu hổ, dù sao anh cũng là người xem bênh cho người khác, tiền cũng là anh nhận, nhưng lại mời người khác đến trợ giúp.
Cho nên lúc nói chuyện này, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
"Tiểu Trần à, nói thật là trong nhà người bệnh không tiền, tôi cũng biết phí thiết kế của cậu rất cao, tiền phẫu thuật càng cao hơn nữa, nhưng... Trong nhà người bệnh thật sự là không có nhiều tiền như vậy, cô gái trẻ đó cũng thật đáng thương, không biết cậu có thể nể tình tôi giúp cô gái đó một lần được không?"
"Đương nhiên, sau này cậu có việc gì cần tôi hỗ trợ thì cứ nói!"
Tần Tường nói một hơi rất nhanh, anh sợ nói chậm sẽ ngượng hơn, cho nên sau khi nói xong, lo lắng bất an chờ đợi Trần Thương trả lời.
Nói thật, hiện tại người duy nhất Tần Tường có thể nghĩ tới chính là Trần Thương, nhưng giá cả mà Trần Thương đưa ra thật sự không thấp.
Lúc đầu, khâu cho cô bồ nhí của Trịnh Quốc Đàm, chỉ là khâu vài mũi mà đã hết mấy vạn, sau đó nghe nói ở Bệnh viện chỉnh hình Chí Tân, phí thiết kế cao tới mười vạn, chớ nói chi là tiền phẫu thuật.
Khoảng thời gian này, anh nghe Dương Thao nói, Bệnh viện chỉnh hình Chí Tân mới đẩy ra nhà thiết kế chỉnh hình một trăm vạn.
Tần Tường không cần nghĩ, khẳng định là Trần Thương chứ không chạy đi đâu được, dù sao ở thành phố An Dương nhiều năm như vậy, còn không biết thành phố này sâu cạn thế nào sao?
Thành phố An Dương lớn như vậy, tới lui cũng chỉ có nhiêu đó người.
Nghĩ đến giá trị bản thân của Trần Thương hiện tại, Tần Tường cảm giác muốn người ta thiết kế miễn phí đúng là có chút xấu hổ.
Trần Thương sau khi nghe thấy, bỗng nhiên sửng sốt một chút.
【Đinh! Phát động nhiệm vụ, cứu vớt một linh hồn tự ti, trợ giúp Đậu Hinh thoát khỏi bóng tối, nhắc nhở: Hoả hoạn đã hủy diệt gia đình vốn rất hạnh phúc này, hơn nữa còn phá hủy trái tim của cô gái trẻ, làm cho cô luôn phải sống trong lo sợ, mời hiệp trợ Tần Tường trợ giúp cô gái hoàn thành cấy ghép mô da khuôn mặt, phẫu thuật chỉnh hình khuôn mặt, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được: 1, Thuật cấy ghép da cao cấp; 2, Độ thiện cảm của Tần Tường + 20; 3, Độ thiện cảm của Đậu Hinh + 50. 】
Tần Tường nhìn Trần Thương không nói lời nào, tưởng rằng Trần Thương không đáp ứng, nhịn không được thở dài, có chút thất vọng.
"Thật ra, tiểu Trần à, nếu như cậu không tiện thì thôi, không sao đâu!"
Trần Thương sở dĩ đang sửng sốt xem giới thiệu nhiệm vụ, sau khi nhìn thấy, anh không hề nghĩ ngợi chọn nhận nhiệm vụ
Nghe thấy Tần Tường nói, Trần Thương vội vàng nói: "Chủ nhiệm Tần, không không, ông hiểu lầm rồi, sao tôi lại từ chối chứ, ông nói thời gian đi, tôi lập tức đi qua, ông thấy thế nào?"
Tần Tường sững sờ, bỗng nhiên trợn tròn mắt, vội vàng nói: "Tiểu Trần à, tôi cũng phải nói thật với cậu,, kinh tế nhà của người bệnh thật rất khó khăn, tiền cũng mượn, chính là vì muốn giúp cô gái đó sớm ngày thoát khỏi bóng tối, nói như vậy... cậu thực hiện phẫu thuật, có khả năng một phân tiền đều không lấy được, nhiều nhất là cùng đi ăn một bữa với tôi mà thôi."
Trần Thương cười nói: "Chủ nhiệm Tần, ông đang chê cười tôi hả, chẳng lẽ Trần Thương tôi làm chuyện gì cũng vì tiền sao? Nếu thực như thế, tôi cần gì phải ở lại khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện, Trần Thương tôi đầu tiên là một bác sĩ, sau đó mới là một người bác sĩ chỉnh hình."
Rất thẳng thắn và dứt khoát, làm cho Tần Tường kích động, có chút kính nể Trần Thương: "Tốt tốt tốt! Vậy thì, tiểu Trần à, nếu như được thì bây giờ cậu đến đây luôn đi."
Thật ra, dù cho Trần Thương từ chối, Tần Tường cũng không đến mức nói cái gì.
Có một câu rất hay:
Không biết người khác khổ, chớ khuyên người khác rộng lượng
Không biết người khác khổ, chớ khuyên người hướng thiện.
Ai cũng có cuộc sống của mình, đều có lựa chọn của mình, đến số tuổi này của Tần Tường, ở bệnh viện đã thấy nhiều chuyện, muôn màu muôn vẻ đủ kiểu, đương nhiên cũng rất hiểu rõ lòng người, cho nên sẽ không cao cao tại thượng, đứng trên đạo đức giáo dục người khác.