Trần Thương phát hiện cô gái này thực sự rất trắng, làn da cũng rất mịn, màu da trước ngực không khác gì với màu bột mì đã nhào, Trần Thương nghĩ.
Trần Thương theo thói quen lấy bút nhưng tìm nửa ngày cũng không tìm được lúc này mới nhớ mình không có mặt áo blouse.
Tần Tường thấy thế liền đi nhanh tới đưa bút cho Trần Thương: "Đây."
Trần Thương nhìn thấy bút trung tính đưa tới, khẽ lắc đầu: "Cho tôi bút ký hiệu."
Tần Khải nhanh chóng đưa túi bút ký hiệu màu đen tới, nội tâm không nhịn được nghĩ thầm, đây là... chuyên gia được mời tới hả? Vì sao chủ nhiệm lại tôn kính anh ta như vậy? Nhưng nhìn người này vẫn còn trẻ.
Nghĩ đến đó, trong lòng Từ Hải Lâm có chút hiếu kỳ, cô muốn xem thử người trẻ tuổi này lợi hại bao nhiêu.
Trần Thương nhận lấy bút ký hiệu, rồi vẽ gì đó lên mặt và ngực.
Tần Thường lại gần xem, nhìn kỹ, nhíu mày, đây là mô da?
Mô da O-Z?
Không đúng, căn bản không giống
Bên trong tựa hồ có một chút bóng dáng của mô da A-T, thế nhưng mô da A-T bởi vì có đủ kiểu biến hóa, tương đối thích hợp chữa trị mép tóc, lỗ mũi, khe môi, nhưng mà... Loại mô da A-T này cần ba điểm tụ, cho nên rất dễ lưu lại sẹo hình chữ"T" mà? Hơn nữa vị trí này không cần làm A-T.
Thế nhưng cấy ghép so với mô da truyền thống chênh lệch nhiều lắm?
Căn bản loại cấy ghép mô da này Tần Tường... chưa từng thấy trước đây.
Ngay lúc này, Tần Tường bừng tỉnh nhận ra, tiểu Trần là bác sĩ khoa da liễu từ khi nào vậy?
Suy nghĩ nhiều
Cái người ta chuyên là cấp cứu, chuyện qua làm bên chỉnh hình chỉ là ngẫu nhiên, giống như cấy phẫu thuật ghép mô da này phải yêu cầu kỹ thuật cực cao, Trần Thương sao có thể làm được nhỉ?
Nghĩ tới đây, Tần Tường nhịn không được lắc đầu, tự giễu cười một tiếng, tiểu Trần làm sao biết mô da là cái gì? Mình cả nghĩ quá rồi...
Có lẽ là hắn đang nghĩ cách làm sao để vận dụng thiết kế chỉnh hình làn da
Trần Thương khoa tay đến nửa ngày, cuối cùng cũng chịu để cây bút trong tay xuống
Rút điện thoại ra chụp ảnh so sánh, đây là một ý tưởng.
Lựa chọn của Trần Thương là ba bộ phận mô da, một cái là sau khu vực tai, chọn cái ở cổ, cộng thêm một cái ở bộ ngực.
Cứ như vậy, có thể sẽ đạt được hiệu quả thẩm mỹ tốt hơn, đồng thời cũng không ảnh hưởng gì tới vận chuyển máu trên khuôn mặt.
Cấy ghép mô da đơn thuần trên diện tích lớn, Trần Thương cảm thấy hiệu quả khôi phục không tốt lắm.
Sau khi làm xong, anh nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Tần Tường nhìn về phía Trần Thương như đang suy nghĩ gì đó, ông cũng muốn biết bỏ ra nhiều thời gian như thế rốt cục có được gì không, hiếu kì hỏi: “Thế nào? Tiểu Trần, cậu có ý tưởng gì không?”
Trần Thương gật đầu: “Tôi có một kiến nghị nhỏ.”
Lúc này, Từ Khải Lâm nhìn thấy Trần Thương vẽ loạn xạ trên mặt Đậu Hinh không có kết cấu gì đã có chút không vui, còn tưởng rằng là ngưu nhân gì chứ?
Cậu ta cho rằng cấy ghép mô da là tùy ý lấy một khối da khác dán vào hả?
Nghĩ tới đây, Từ Khải Lâm nhịn không được thở dài, có lẽ là bản thân đã đánh giá quá cao người này rồi
“Chủ nhiệm, bên phía Lục Viện thành phố Ma Đô nói ba giờ chiều có thể tiến hành hội chẩn từ xa.”
Lúc Tần Tường đang muốn nói chuyện với Trần Thương, bỗng nhiên lại bị câu nói của Từ Khải Lâm chặn họng, nhưng sau khi nghe vậy, hai con mắt Tần Tường lại lập tức phát sáng.
“Ồ? Tốt! Quá tốt rồi, bọn họ nói như thế nào?”
Từ Khải Lâm cười nói: “Chủ nhiệm Tiếu sẽ tự thân phục hồi, ông ấy nói buổi sáng sẽ mời viện trưởng Viên đến chỗ hẹn, hi vọng có thể giúp được cô bé này!”
Tần Tường nghe xong, lập tức hưng phấn lên
“Tốt!”
“Tốt!”
“Tốt!”
Liên tục thốt lên ba tiếng tốt, lúc này Tần Tường cực kì hưng phấn.
“Đúng rồi, tự liệu bệnh lịch của Hinh Hinh đã gửi đi hay chưa?”
Từ Khải Lâm gật đầu nói: “Gửi rồi!”
Khoa chỉnh hình và ngoại khoa tay của Lục Viện ở thành phố Ma Đô nổi danh khắp cả nước, mà viện trưởng Vương lại là chuyên gia trong lĩnh vực cấy ghét mô da, nếu có bọn họ hỗ trợ hội chẩn, nhất định sẽ có được phương án giải quyết hoàn mỹ, nghĩ tới đây, trong lòng Từ Khải Lâm lại tràn đầy mong chờ.
Trần Thương nghe xong, cũng có hơi sửng sốt một chút, Lục Viện thành phố Ma Đô? Danh tiếng chỗ này cũng không hề nhỏ
Hiện tại, Trần Thương cũng rất muốn nghe thử ý tưởng gì đó của bọn họ, hoặc có thể cùng nhau đưa ra ý tưởng, dù Trần Thương có nắm giữ kỹ thuật cấy ghép mô da cao cấp, nhưng vốn dĩ trong y học là hỗ trợ lẫn nhau và cùng nhau thảo luận, nếu được vậy sẽ có thể trợ giúp người bệnh tốt hơn.
Đột nhiên Tần Tường lên tiếng, “Tiểu Trần, chiều này đi dự hội chuẩn từ xa với tôi đi, bây giờ chúng ta đi ăn trưa thôi, tôi mời.”
Trần Thương nhẹ gật đầu.
Lúc này, một người đàn ông gầy gò bước tới, vóc dáng người này rất cao, nhưng nhìn lại không có tinh thần, tóc trên đầu rất thưa thớt và thậm chí có chỗ còn không mọc, nếp nhăn nơi khóe mắt và trên trán tương đối nhiều, nhìn ngoại hình này chắc tuổi cũng rơi vào tầm hơn sáu mươi.
Người đàn ông cầm một hợp cơn trong tay, vừa mới đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Tần Tường liền nở nụ cười, các nếp nhăn trên mặt cũng theo đó nhăn lại sâu hơn
“Chủ nhiệm Tần, ngài đã tới? Cuối tuần cũng không nghỉ ngơi hả?” Người đàn ông để hộp đồ ăn xuống, hai tay nắm lấy tay Tần Tường, khom người, vừa cười vừa nói.
Tần Tường cũng cười theo: “Hôm nay mời thêm mấy chuyên gia tới, để hoàn thiện nốt phương án phẫu thuật, tranh thủ tiến hành phẫu thuật vào ngày mai, à, giới thiệu với anh, đây là bác sĩ Trần, được mời đến chuyên môn thiết kế da cho Hinh Hinh, lĩnh vực chỉnh hình da của cậu ấy rất lợi hại.”
Người đàn ông vội vàng nhìn về phía Trần Thương, cúi đầu: “Bác sĩ Trần, làm phiền anh.”
Trần Thương cười cười, không nói thêm gì.
Ăn xong bữa trưa ở căn tin bệnh viện cùng Tần Tường, Trần Thương chợt phát hiện ra, căn tin Nhị Viện tỉnh vẫn là tốt hơn cả, ít nhất là khi mua cơm dì bán cơm không run tay, hơn nữa nhìn thấy mình tới sẽ múc nhiều hơn một muôi thịt.
Ba giờ chiều, bên trong văn phòng bác sĩ, TV mở ra để bắt đầu hội nghị từ xa, chuẩn bị tiến hành hội chẩn từ xa.
Điều này khiến Trần Thương không tránh khỏi sự cản khái dành cho sự tài đại khí thô của Đông Đại Nhất viện, có vẻ mỗi phòng ban đều có một thiết bị hội nghị từ xa như thế này, đúng là khoa học kỹ thuật phát triển cũng mang tới tiện lợi rõ như ban ngày.
(DG: Tài đại khí thôi: Lắm tiền nhiều của)
Màn hình to lớn được bày ở góc tường, sau đó truyền tới hình ảnh đối phương, phòng này khá lớn nhưng hình ảnh vẫn có thể dễ dàng nhìn rõ.
Nhìn thấy bốn năm bác sĩ xuất hiện trên màn hình, Tần Tường đứng dậy khẽ gật đầu, “Chào viện trưởng Vương, chủ nhiệm Tiếu, khổ cực mọi người rồi, thứ bảy mà còn phải phiền mọi người trợ giúp hội chuẩn, thực sự xin lỗi!”
Nhìn qua có thể thấy Vương Ngọc Sơn rất có uy nghiêm, đầu vuông tai to, khách sáo gật đầu nhẹ một cái, nói: “Chủ nhiệm Tần, tình huống bệnh nhân bên ngài chúng tôi cũng đã hiểu được đại khái, giờ chúng ta bắt đầu vào vấn đề chính luôn đi!”
“Chúng ta hãy thử thảo luận về tình huống người bệnh một chút, hiện tại cũng có mấy phương án được đưa ra, nhưng căn bản vẫn chưa thống nhất, giờ chúng ta hãy thử cùng nhau suy nghĩ bàn bạc một chút, trước tiên chủ nhiệm Tần hãy thử nghe qua mấy ý kiến của chúng tôi đã.”