Tất cả mọi người biết khâu cơ, trình độ không giống, thủ pháp không giống, cho ra kết quả tự nhiên không giống.
Đàm Trung Lâm tự nhận là mình đã phấn đấu trong lĩnh vực này cả một đời, cũng có chút tâm đắc, thế nhưng trình độ phức tạp của bệnh nhân, trình độ nghi nan các loại cuối cùng chữa cũng không bằng những bệnh viện lớn kia.
Đương nhiên, nguyên nhân cũng rất nhiều, trừ nguyên nhân do bản thân thì trọng yếu nhất vẫn là hoàn cảnh
Dù sao người bệnh quyết định trình độ cùng năng lực của bác sĩ
Những bệnh viện như Bắc Thượng Quảng Thâm này có một đặc điểm, đối với bệnh tật phổ thông làm theo phương hướng chuyên nghiệp hóa, chỉ với một loại bệnh nhẹ, người ta có thể sẽ nghiên cứu đến cực hạn.
Mà tỉnh Đông Dương thì tương đối lạc hậu, hiện tại thỏa mãn đối với ông vẫn là ấm no, truy cầu tinh thần hưởng thụ của ông cùng cao hơn một cấp bậc, vẫn chưa tới tình trạng kia.
Như vậy cũng tốt, so với thành thị phát đạt phải giải quyết nhu cầu quần chúng cấp bậc cao hơn, thành thị phổ thông chỉ cần giải quyết nhu cầu phổ biến của đại chúng.
Đây cũng là nguyên nhân chênh lệch
Người của thủ đô bởi vì người bệnh bị tổn thương cơ yêu cầu chất lượng cao hơn cùng tương đối nhiều, cho nên kinh nghiệm phong phú.
Mà Đông Dương thì đại đa số vẫn theo đuổi hiệu suất, có thể không ảnh hưởng đến sinh hoạt là được rồi.
Cả hai khác biệt rất nhiều, chỗ thua kém cũng rất lớn, một ca phẫu thuật khác biệt mấy lần đều có khả năng.
Bác sĩ các khu vực khác nhau, nắm giữ bệnh tật cùng am hiểu lĩnh vực khác nhau.
Am hiểu lĩnh vực, phương hướng, đặc điểm, chậm rãi cũng có chút khác biệt.
Đàm Trung Lâm nhìn Trần Thương đang đứng ở một bên không ngừng suy nghĩ, bỗng nhiên có chút hiếu kỳ, cũng không biết tiểu Trần có bao nhiêu phần trăm chữa trị thành công?
Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm lắc đầu cười chính mình, tiểu Trần mới lớn bao nhiêu? Nếu như Trần Thương lớn hơn mười mấy tuổi, cũng có thể trong hoàn cảnh này tự do nói chuyện.
Đàm Trung Lâm thở dài, mình vẫn là quá gấp, người trẻ tuổi, nhớ lấy không thể xuất đầu mà không suy nghĩ, nhưng Đàm Trung Lâm đoán, nếu như Trần Thương đi đúng đường, về sau tối thiểu nhất cũng cùng cấp bậc với Vương Ngọc Sơn, Thường Hồng Lôi.
An Dương, vẫn không thể giữ được hắn
Sau khi nghe mọi người nói xác suất khép lại cao nhất chỉ có 50%! Hình Vũ có chút trầm mặc.
Điều này có khả năng một nửa xác suất về sau mình không đàn được dương cầm
Đây đối với một nghệ sĩ dương cầm không thể nghi ngờ là thống khổ còn hơn giết hắn
Vinh quang, vinh dự của anh, bỗng nhiên có khả năng biến mất, loại thống khổ này so cắt thịt cạo xương còn đau hơn
Trần Thương đứng đó, cân nhắc xem mình có xác suất thành công bao nhiêu?
Có lẽ là 60%?
Nhưng không có trăm phần trăm, Trần Thương sẽ không chủ động ra tay.
Được rồi, vẫn không nên quản chuyện này, một quái cơ cấp 40 không cần cũng được, có hệ thống gia trì, mình còn lo lắng không có cơ hội xoay người sao?
Nghĩ tới đây, Trần Thương vẫn cảm thấy không thể gấp gáp
Đường dài còn lắm gian truân, ta đem trên dưới mà tìm kiếm cuối cùng lại trang bức
Hình Vũ do dự thật lâu, sau khi thảo luận với phó tổng quản lý công ty, cũng như bên phía công ty bảo hiểm, tựa hồ đã không có quá nhiều lựa chọn.
Hiện tại, phương án trị liệu của Vương Ngọc Sơn là tốt nhất
Nghĩ tới đây, Hình Vũ cười khổ một tiếng:
- Tôi không có lựa chọn khác sao?
Mọi người không ai lên tiếng, bọn họ là bác sĩ, có thể cung cấp những phương án trị liệu này cũng phải do người bệnh lựa chọn mới được?
Hình Vũ gật đầu, đứng dậy có chút cúi đầu:
- Các vị chủ nhiệm, vậy xin làm phiền các vị, chuẩn bị phẫu thuật đi
----
Dù sao cũng là bệnh viện nhân dân tỉnh, bất kể như thế nào, Đàm Trung Lâm vẫn phải đề xuất.
Cuối cùng danh sách phẫu thuật xác định là: Vương Ngọc Sơn mổ chính, Thường Hồng Lôi phối hợp, Đàm Trung Lâm phụ trợ.
Những chủ nhiệm khác thì đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, trong phòng họp nhìn phẫu thuật trực tiếp.
Trần Thương cũng muốn nhìn xem cao thủ phẫu thuật là như thế nào, nói thật, cho tới bây giờ anh chưa thấy qua ca phẫu thuật khâu cơ cỡ lớn, đi xem một chút cũng tốt.
Đáng tiếc không thể đi hiện trường, nếu không cảm giác sẽ càng thêm chân thực
Học được cũng sẽ càng nhiều.
Trần Thương đang muốn đi theo ra phòng họp, bỗng nhiên Đàm Trung Lâm gọi lại Trần Thương:
- Tiểu Trần, một hồi đi với tôi đến phòng phẫu thuật.
Lời nói của Đàm Trung Lâm, Vương Ngọc Sơn cùng Thường Hồng Lôi cũng không có kinh ngạc, dù sao cũng là sân nhà người ta, gọi người đi cũng có thể lý giải, khả năng là học sinh của Đàm Trung Lâm.
Nhưng Đàm Trung Lâm đối với học sinh của mình thật không tệ.
Đang lúc Vương Ngọc Sơn quay người nhìn về phía Trần Thương, bỗng nhiên sửng sốt:
- Ồ? Cậu... Cậu không phải... Tôi nhìn cậu có chút quen mặt
Thời gian qua đi hơn một tháng, Vương Ngọc Sơn luôn cảm thấy nhìn Trần Thương có chút quen mặt, nhưng quen chỗ nào thì không nhớ ra được.
Trần Thương mỉm cười:
- Chào viện trưởng Vương, tôi là Trần Thương.
Vương Ngọc Sơn vỗ tay một cái, sắc mặt vui mừng:
- Ai nha, tôi nói làm sao lại quen mặt như thế, không nghĩ tới có thể trong trường hợp này nhìn thấy cậu, ha ha, thật sự là duyên số
Trần Thương cười nói:
- Ngưỡng mộ viện trưởng Vương đã lâu, hôm nay may mắn được ở gần quan sát phẫu thuật, là vinh hạnh của tôi.
Vương Ngọc Sơn cười ha ha một tiếng:
- Lần trước cậu cho chúng tôi xem ca phẫu thuật kia mới là đặc sắc ! Đi đi đi, cùng đi phòng phẫu thuật, nếu không giúp đỡ chút, hỗ trợ cho chúng tôi?
- Chủ nhiệm Đàm, cái này... Tiểu Trần là học sinh của ổng hả? Trách không được phẫu thuật cấy ghép mô da lợi hại như vậy
Vương Ngọc Sơn nói làm Đàm Trung Lâm nói như lọt vào trong sương mù, không biết đến cùng đang nói cái gì.
Đàm Trung Lâm cười nói:
- Viện trưởng Vương hiểu lầm, tiểu Trần khâu cơ cũng không tệ, chúng tôi cùng tỉnh Nhị viện thường xuyên giao lưu, tiểu Trần rất có tiềm lực, tôi để cậu ấy tới xem phẫu thuật, đến mức ra tay thì không cần, cậu ấy vẫn còn trẻ
Vương Ngọc Sơn cười, hiểu ý của Đàm Trung Lâm, nếu là Vương Ngọc Sơn, ông cũng sẽ làm như thế.
Một hậu sinh ưu tú như vậy, tất cả mọi người sẽ tận tâm tận lực che chở.
Loại phẫu thuật dễ gây tranh cãi này, không có người nào nguyện ý mang theo học sinh của mình lên cả.
Trong phòng phẫu thuật, Trần Thương đã không phải là người xa lạ, sau khi tiểu y tá trông thấy Trần Thương, cười híp mắt một tiếng.
Trần Thương thụ sủng nhược kinh, vội vàng cười làm lành.
Chỉ là... Vì sao trong mắt cô y tá này lại ẩn chứa dục vọng.
Trợ thủ, người thân, nhân viên công tác công ty của Hình Vũ, tất cả đều không được phép vào trong phòng phẫu thuật, đây là vì để đảm bảo cho phẫu thuật được thuận lợi tiến hành.
Sau khi gây tê, phẫu thuật rất nhanh đã bắt đầu.
Động tác của Vương Ngọc Sơn gọn gàng, không có thao tác dư thừa nào, mỗi một bước đều đơn giản rõ ràng, so với bản thân mà nói...
Thiếu đi mấy phần khí chất, nhiều hơn mấy phần hiệu suất.