Phẫu thuật khâu cơ của mình chính là khi mới vừa tới bệnh viện là chủ nhiệm An đã dạy cho, đối với chủ nhiệm An từ thiện tâm bất thiện, trong lòng Trần Thương vẫn mang cảm kích.
Cho dù là không có nhiệm vụ, Trần Thương cũng sẽ sẵn sàng cảm ơn ân huệ này.
Trần Thương gật đầu cười nói:
- Không có gì đâu, An lão sư
Thế nhưng, hai người đợi cả nửa ngày, một bệnh nhân cũng không thấy đến, điều này thật khiến An Ngạn Quân trợn tròn mắt...
Trần Thương cũng im lặng, ông trời là thật không muốn để cho chủ nhiệm An đột phá hả?
Tháng trước, bệnh nhân có thể nói là người đông nghìn nghịt, dù sao mỗi bệnh viện đều muốn đưa một ít người tới nơi này, hôm nay cũng thật kỳ quái, đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy chứ?
----
Ở ngoại khoa tay Bệnh viện nhân dân tỉnh, thời gian giao ban sáng đã qua, Đàm Trung Lâm gọi tất cả bác sĩ ở lại, bắt đầu phát ra video ngày hôm qua Trần Thương phẫu thuật cho Hình Vũ lên màn hình lớn.
Tôi hôm qua, Đàm Trung Lâm đã suy nghĩ cả một đêm, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Trong đầu không ngừng mà hồi tưởng lại hình ảnh ban ngày Trần Thương làm phẫu thuật cho Hình Vũ, ông nhớ tới trước kia kỹ năng khâu cơ của Trần Thương cũng không có lợi hại như vậy, vì sao khoảng thời gian này đột nhiên lại tăng mạnh thế chứ?
Đàm Trung Lâm không ngừng suy nghĩ muốn tìm ra nguyên nhân, thẳng đến khi Lý Bảo Sơn gọi điện thoại tới, ông mới bừng tỉnh nhận ra
Chính là Lý than đen
Thì ra là thế
Đàm Trung Lâm bỗng nhiên hồi tưởng lại một tháng trước Lý Bảo Sơn nói mình đưa bệnh nhân cần khâu cơ đến khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện.
Trách không được
Hoá ra Trần Thương có thể có kỹ năng khâu cơ lợi hại như vậy là dựa vào việc cấp cứu cho nhiều bệnh nhân rồi không ngừng luyện tập.
Nghĩ tới đây, Đàm Trung Lâm thật là tiếc hận.
Nên lúc giao ban, nhìn thấy cả đám bác sĩ đều có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cả đám các cậu nha, chướng mắt kỹ thuật khâu cơ, bây giờ biết mình thua kém chỗ nào chưa?
Một đám bác sĩ ngoại khoa tay nhìn video phẫu thuật đều trợn mắt há mồm, nghẹn họng nhìn trân trối
Không ngờ có thể có kỹ thuật khâu cơ cấp cao như vậy?
Hoặc phải nói là, khâu cơ lại bị anh ta đùa nghịch điêu luyện như thế?
Sau khi Video phát xong, Đàm Trung Lâm nhìn đám người:
- Xem hết rồi thì mọi người có cảm tưởng gì?
Mọi người trầm mặc không nói, có thể có cảm tưởng gì nữa giờ, ông để tuyển thủ hoàng kim xem thao tác của vương giả, chúng ta ngoại trừ hô 666 còn có thể làm cái gì?
Đàm Trung Lâm thấy mọi người không lên tiếng, dõng dạc nói:
- Tôi nói cho các người biết, tôi có cảm tưởng gì.
- Khâu cơ là kỹ năng mà mỗi một bác sĩ ngoại khoa tay chúng ta nhất định phải nắm giữ, cũng là kỹ năng cơ bản nhất của bác sĩ ngoại khoa tay chúng ta, nhưng bây giờ thì sao? Là kỹ năng bị tất cả chúng ta coi nhẹ
- Hiện tại thế nào? Thấy được chỗ thua kém chưa? Người ta có thể khâu cơ trong tình trạng nguy kịch như thế, tuyệt đối không phải dựa vào thiên phú, mà là cố gắng
- Tôi biết, mọi người tâm cao khí ngạo, chướng mắt kỹ thuật khâu cơ, nhưng tôi nói cho các người biết chính là, khâu cơ chính là linh hồn của ngoại khoa tay
- Hôm nay nói một chuyện, từ hôm nay trở đi, tất cả các bệnh nhân đến khâu cơ, một người cũng không cho phép bị lọt ra ngoài, mỗi một bác sĩ, mỗi tháng nhất định phải hoàn thành trên 20 ca phẫu thuật khâu cơ, cuối tháng tôi sẽ tổ chức một lần kiểm tra khâu cơ, ai không đạt tiêu chuẩn, trừ tiền thưởng
Đàm Trung Lâm nhìn một đám bác sĩ phía dưới, lại nhìn một chút đôi tay đang phẫu thuật trong màn hình kia.
Lúng ta lúng túng tự nói: Bảo Sơn à, đừng trách người anh em như tôi không trượng nghĩa, muốn trách thì trách Trần Thương quá giỏi đi
----
Chuyện giống như vậy đều xảy ra ở Đông Đại Nhất Viện, Đông Đại Nhị Viện, bệnh viện Nhân Dân Tỉnh, bệnh viện Bạch Khâu Ân tỉnh Đông Dương...
Tất cả chủ nhiệm ngoại khoa tay của các bệnh viện, trong vòng một đêm hoàn toàn tỉnh ngộ, ban xuống một tử lệnh cho bác sĩ trong khoa: Đối với bệnh nhân khâu cơ một người cũng không thể bỏ qua! Nếu người ta muốn chạy cũng phải lôi trở lại, khâu xong muốn chạy đâu thì chạy
Mắt thấy đã hơn một giờ trôi qua, một bệnh nhân tới khâu cơ cũng không có, điều này làm cho An Ngạn Quân cảm giác đỏ mặt vô cùng
Cũng khiến Trần Thương cực kỳ lúng túng, cái này... Cũng thật trùng hợp.
Chẳng qua, thời gian chờ đợi cũng không có kéo dài quá lâu, dù sao thì trong khoảng thời gian này, Tỉnh Nhị Viện đã tích góp được không ít danh tiếng người bệnh.
Lúc mười một giờ, có tới hai người bệnh đến, Trần Thương ngẩng đầu lên nhìn, vẫn là người quen đưa tới.
Phạm Vân Hà đưa hai người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi đến, đi thẳng vào phòng làm việc tìm Trần Thương:
- Bác sĩ Trần! Ai nha, lần này chúng tôi đến là để cảm ơn cậu.
- Giờ tay tôi đã tốt hơn nhiều rồi! Cậu nhìn xem, tôi có thể làm mọi việc mà không có bị ảnh hưởng gì mấy, thật sự là khiến tôi sướng đến mức phát điên rồi
Đứng nói vài câu, Phạm Vân Hà để túi hoa quả mới mua đặt trên bàn làm việc ở phòng bác sĩ.
Trần Thương cười nói:
- Đây là việc tôi phải làm.
Nét mặt Phạm Vân Hà tràn đầy sự vui mừng, ngượng ngùng cười cười, nói:
- Bác sĩ Trần, hôm nay tới đây cũng là muốn nhờ cậu một chuyện, hai vị này là đồng nghiệp ở xưởng của chúng tôi, bị thương phải đi khâu. Nên tôi mới cố ý tới tìm cậu.
- Cậu hãy giúp đỡ nha
Kỳ thật, trong lòng đại đa số bác sĩ đều sẽ thấy cảm kích khi người bệnh đích thân đến nhờ vả.
Bởi vì trong thời điểm phải đối mặt với bệnh tật, thì ai cũng giống ai, đều mờ mịt không biết nên làm cái gì, và căn bản là đều hi vọng có thể tìm được một vị bác sĩ đáng tin.
Mà theo Phạm Văn Hà, Trần Thương là một bác sĩ tốt.
Trần Thương nhẹ gật đầu, đứng dậy cười nói:
- Không hề gì, chị Phạm, chị có thể gọi họ vào được rồi.
Phạm Vân Hà nghe thấy Trần Thương nói như vậy, các cơ mặt giãn ra, vội vàng cảm ơn, cười gật đầu:
- Được! Bác sĩ Trần Thương, tôi sẽ gọi bọn họ vào.
Vừa dứt lời, Phạm Vân Hà quay người lại nhìn về phía hai đồng sự:
- Tôi đã nói giúp hai người rồi, giờ hai người hãy đi vào với tôi.
- Tôi muốn nói với hai người một chút về bác sĩ Trần, lần trước vết thương của tôi và chị Anh là được bác sĩ Trần khâu lại, hai người nhìn xem, giờ nó đã hồi phục rất tốt đấy thôi, cũng không hề để lại di chứng hay có ảnh hưởng gì, nên lần này hai người nên để bác sĩ Trần Thương phẫu thuật.
Nét mặt hai người lộ rõ vẻ vui mừng, nhìn Trần Thương cảm kích nói:
- Vậy làm phiền cậu, bác sĩ Trần.
Trần Thương gật đầu cười một tiếng:
- Theo tôi đến phòng xử lý, để tôi xem vết thương thế nào đã.
- À mà, chị Phạm, chị là người khá quen với quá trình chữa trị kiểu này rồi, nên chị hãy đưa người nhà bệnh nhận đi làm thủ tục, tôi kiểm tra hình huống người bệnh một chút, để lát nữa kiểm tra xong, tôi sẽ sắp xếp làm phẫu thuật.
Phạm Vân Hà gật đầu cười đáp ứng, đưa người nhà bệnh nhân đi làm thủ tục.
An Ngạn Quân và Tần Duyệt cũng vội vàng đứng dậy, theo Trần Thương đi về phía phòng xử lý.