Lúc này, mặt Vương Khiêm lại có vẻ như đang bị ép buộc
Đó cũng không phải việc gì to tác chỉ là trong lòng lại có một chút hoài nghi nhân sinh...
Anh tiếp tục nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chủ nhiệm Đàm, cứ luôn miệng nói: không tệ không tệ, chỗ nào cũng không tệ?
Anh tận mắt đọc được nội dung Trần Thương viết, ngoại trừ cái tên phía trên thì tất cả đều là “không”, chỗ nào cũng liền tốt vô cùng
Đây chẳng lẽ là bởi vì sự thật hay sao?
Nghĩ tới đây, Vương Khiêm cảm thấy mình cũng nên thử qua một lần, vạn nhất... vạn nhất có thể thành công?
Dù sao người như chủ nhiệm Đàm Trung Lâm, đường đường là phó chủ tịch phân hội của tỉnh Đông Dương, lại không có năng lực ấy sao?
Trần Thương bối rối nói:
- Cái này... chủ nhiệm Đàm, tôi chưa thông qua bên kia xin đâu.
Đàm Trung Lâm mỉm cười, không thèm để ý:
- Đây không phải chuyện ván đã đóng thuyền rồi hay sao? Chủ nhiệm Vương cùng chủ nhiệm Thường chẳng phải đều mở miệng mời cậu, cái đó có thể giả được à? Hơn nữa, lại nói bảng này cậu đều điền xong hết rồi, tôi trở về rồi gửi đi là qua được rồi, gia nhập học hội không phải cũng là chuyện sớm hay muộn sao? Không ảnh hưởng, không ảnh hưởng
- Đúng rồi, sau khi Quốc Khánh kết thúc, tôi sẽ gửi chứng minh hội y học cho cậu.
Đàm Trung Lâm nói một phen làm mọi người sắp hôn mê tới nơi rồi.
Tất cả mọi người cùng có một cảm giác là đầu óc của mình sắp không sử dụng nữa rồi?
Rốt cuộc, Đàm Trung Lâm... có ý gì vậy?
Không phải ý là Trần Thương đã mù quáng điền vào nhỉ?
Trần Thương thật sự là muốn gia nhập ngoại khoa tay của học hội y học Trung Hoa phải không?
Vương Khiêm cảm thấy não mình chưa thông đủ, liền trưng ra bản mặt mờ mịt nhìn Trần Thương, tiểu Thương này còn là tiểu Thương của trước kia sao?
Đột nhiên nó làm anh có chút lạ lẫm
Não của An Ngạn Quân cũng có chút đứng máy....
Trần Phương cuối cùng là đang làm cái gì?
Cậu ấy cứ như vậy mà trực tiếp tham gia ngoại khoa tay của học hội y học Trung Hoa?
Lại còn đích thân Vương chủ tịch cùng Thường chủ tịch mời tới
Những người khác sẽ không biết họ là ai nhưng An Ngạn Lâm biết rất rõ nha
Đó chính là viện trưởng Vương Ngọc Sơn của Lục Viện thành phố Ma Đô cùng chủ nhiệm Thường Hồng Lôi của bệnh viện thủ đô Tích Thủy Đàm, hai lão đại trong ngành này, có tiếng tâm cao về ngoại khoa tay.
Hai người đó đích thân mời, cái này đứng là có sức ảnh hướng đủ lớn rồi.
Điều này thật tuyệt với, có thể thổi trong một thời gian dài...
Thạch Na đối mặt với Tần Duyệt ngơ ngác, đây đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Tần Duyệt lại nhìn sang Trần Thương với khuôn mặt tò mò và bát quái, cậu ta cõng tôi dụ dỗ cái gì đây, hay rồi... giờ tôi hiếu kỳ biết sao bây giờ?
Mở to mắt chớp chớp lại nhìn Trần Thương.
Trần Thương cười cười có chút xấu hổ, nhìn bộ dạng mọi người thế này đột nhiên có một loại cảm giác thoải mái Adrenalin tăng vọt lên đầu,...
Nghĩ đến đây, Trần Thương nhịn không được thở dài, các cậu muốn ép tôi phải giả vờ, bây giờ có ổn không?
Mọi người xấu hổ tới cỡ nào?
Haizzz...
Tôi muốn hạ thấp bản thân một chút, nhưng sao lại khó tới như vậy?
Đôi khi, có quá nhiều tài năng rất dễ dàng lan truyền đi, và chính là cái bộ dạng bây giờ.
Trần Thương nhìn Đàm Trung Lâm cười cười, nói:
- Vậy làm phiền cậu, chủ nhiệm Đàm.
Đàm Trung Lâm khoát tay áo:
- Cái gì mà phiền toái chứ, học hội ngoại khoa tay của tỉnh Đông Dương có cậu gia nhập sẽ chỉ càng thêm rực rỡ. Dù sao ngoại khoa tay là cần máu mới
Được Đàm Trung Lâm như thế khen, Trần Thương càng đỏ mặt, đủ rồi đủ rồi, đừng nói nữa, càng nói càng quá, cảm thấy mình nhẹ bổng quá rồi này.
Trần Thương tranh thủ thời gian ngắt lời:
- Đúng rồi, chủ nhiệm Đàm, ông tới là có chuyện gì sao?
Kỳ thật Đàm Trung Lâm đến tỉnh Nhị viện tìm Trần Thương cũng là hành động bất đắc dĩ, cái gọi là mọi người kiếm củi đốt ngọn lửa cao, từ sau khi tham dự phẫu thuật cho Hình Vũ, danh tiếng của ngoại khoa tay Nhân Dân tình có thể nói là vô tiền khoáng hậu, đến một trạng thái đỉnh phong
Mà Đàm Trung Lâm tham dự phẫu thuật còn chưa kịp hưởng thụ được chỗ tốt mà loại vinh dự bày mang tới.
Thế nhưng vinh dự là trước hết tác dụng phụ đã kéo đến
Đủ kiểu bệnh nhân phức tạp tìm tới cửa, khiến Đàm Trung Lâm đau đầu không thôi.
Ông cũng muốn nở mày nở mặt thoải mái mà thừa nhận.
Thế nhưng là... Thực lực của ông không cho phép.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể đi tới Tỉnh Nhị Viện lén lút học nghệ.
Lúc Đàm Trung Lâm đang chuẩn bị gọi Trần Thương đi bàn giao công việc, bỗng nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.
- Chủ nhiệm Đàm, ông có đang ở trong khoa không?
Đàm Trung Lâm nhận điện thoại thì liền nghe được giọng nói gấp gáp của Lý Huy, viện trưởng bệnh viện nhân dân tỉnh.
Đàm Trung Lâm biến sắc, vội vã đi ra khỏi phòng làm việc khoa cấp cứu.
- Bây giờ không có ở đó, viện trưởng Lý, xảy ra chuyện gì rồi?
Giọng Lý Huy có chút nghiêm túc:
- Anh tranh thủ thời gian trở về, có một bệnh nhân đặc biệt.
Đàm Trung Lâm nghe có bệnh nhân đặc biệt, lập tức ngây ngẩn cả người, gần đây ông nhận được quá nhiều bệnh nhân đặc biệt, thực sự không biết đến cùng là loại tình huống đặc biệt gì.
Là công nhân viên chức thân thuộc của bệnh viện? Hay là người nhà lãnh đạo? Nếu không phải là tiểu minh tinh cùng võng hồng
Dù sao khoảng thời gian này Đàm Trung Lâm đúng là nhận vào những ca cấp cứu đặc biệt như vậy, khiến ông thực sự là tâm phiền ý loạn, còn có chút mệt mỏi ứng phó
- Bệnh nhân đặc biệt như thế nào?
Đàm Trung Lâm vừa nói chuyện vừa vội vàng đến giao lộ đón xe.
Lý Huy trịnh trọng việc nói:
- Là một anh hùng nhân dân.
Đàm Trung Lâm lập tức ngây ngẩn cả người.
Lý Huy tiếp tục nói:
- Ông tranh thủ thời gian đến, đến rồi lại nói
Trong lòng Đàm Trung Lâm không khỏi bắt đầu thấp thỏm không yên, anh hùng nhân dân...
Đến cùng là anh hùng nhân dân như thế nào?
Vội vàng trở lại ngoại khoa tay đã nhìn thấy một đống người tụ tập ở cửa ra vào
Hai ba người nhà dẫn theo ba đứa trẻ tầm năm sáu tuổi đều đang mặc đồng phục, mà Lý Huy đứng ở đứng bên cạnh y tá, bên người là một người đàn ông trung niên mặc đồ vét áo sơ mi trắng, quần tây.
Nhìn cái phái đoàn kia là có thể biết được lãnh đạo là người thế nào, có khi đẳng cấp còn cao hơn so với viện trưởng Lý nữa là khác
Nhìn thấy Đàm Trung Lâm đi từ thang máy xuống, Lý Huy tranh thủ thời gian vẫy tay chào.
- Hà Sảnh, vị này là chủ nhiệm Đàm, chính là chủ nhiệm ngoại khoa tay của bệnh viện nhân dân tỉnh.
Lý Huy kéo Đàm Trung Lâm đến để giới thiệu:
- Cũng chính là một thành viên trong nhóm phẫu thuật đã tham gia cứu chữa cho Hình Vũ
Vị lãnh đạo nghe xong, quay người nhìn Đàm Trung Lâm, trịnh trọng lên tiếng:
- Chào chủ nhiệm Đàm.
Mặc dù Đàm Trung Lâm đang có rất nhiều những nghi ngờ, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, tính tình lại trở nên nhẫn nại:
- Chào lãnh đạo.
Người đàn ông trung niên cầm tay Đàm Trung Lâm, hai mắt nhìn chằm chằm Đàm Trung Lâm, trong ánh mắt như muốn gửi gắm sự kỳ vọng của mình, trầm giọng lên tiếng:
- Chủ nhiệm Đàm, lần này nhờ ông, nhất định ông phải cứu chữa ân nhân của chúng tôi đấy
Từ đầu đến cuối Đàm Trung Lâm đều cảm thấy mờ mịt:
- Cái này, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì rồi vậy?
Vị lãnh đạo cỡ tuổi trung niên nói:
- Trưa hôm nay lúc học xong, mấy đứa trẻ vừa mới tan học, lúc chúng đi qua đường, có một chiếc xe hơi bị mất khống chế, ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc ấy, một giáo viên tiểu học tên Quách Chí Dũng đột nhiên xông tới, ôm mấy đứa bé nhảy vọt tới dải cây xanh bên cạnh, đã kịp thời cứu mấy đứa trẻ lúc nguy cấp
- Nhưng thời điểm tay phải chạm đất, cậu ta đã bị rào chắn dải cây xanh đâm vào tạo thành vết thương nghiêm trọng
- Đây là anh hùng của nhân dân của An Dương chúng tôi, vì lẽ đó, cuộc nói chuyện ở sảnh của chúng ta ngày hôm nay là hoàn toàn nghiêm túc, yêu cầu chúng ta nhất định phải toàn lực ứng phó, cứu chữa anh hùng