Lý Huy khụ khụ một tiếng, cười nói:
- Anh nói đùa cái gì vậy, ai không biết chủ nhiệm Đàm tham dự hỗ trợ phẫu thuật thành công cho Hình Vũ. Ngoài anh ra thì ai có thể làm bác sĩ mổ chính?
Đàm Trung Lâm nghiêm túc nhìn Lý Huy, mỗi chữ mỗi câu nghiêm túc nói:
- Viện trưởng Lý, chúng ta cũng quen biết đã nhiều năm như vậy, anh cũng biết cách làm người của tôi, có thể khiến tôi sẽ không từ chối, không thể khiến tôi cũng không biết lái trò đùa. Tôi nói đều là thật, ca phẫu thuật này, tôi không có cam đoan, hiện tại điều duy nhất tôi có thể nghĩ tới chính là bác sĩ Trần của Tỉnh Nhị Viện, vì lẽ đó, chuyển viện là chuyện nhất định phải làm.
Đàm Trung Lâm nói ra lời này là đã lấy hết dũng khí, một chủ nhiệm thừa nhận bản thân không bằng người khác, đây là phải đấu tranh nội tâm rất ác liệt.
Lý Huy lập tức ngây ngẩn cả người, vẫn muốn kiên trì một chút:
- Cái này... Nếu không cứ thử xem?
Đàm Trung Lâm lắc đầu:
- Người ta bây giờ cần phải phẫu thuật, chờ khi phẫu thuật xong chạy tới sẽ lãng phí thời gian, bỏ qua thời cơ phẫu thuật tốt nhất, cái này không cần thiết, chúng ta hiện tại đi qua thông báo để Tỉnh Nhị Viện người ta chuẩn bị phẫu thuật mới là phương án tốt nhất
- Vừa có thể bảo đảm phương án trị liệu tốt nhất, cũng không làm chậm trễ thời gian trị liệu hoàn hảo! Vì lẽ đó, đây là biện pháp tốt nhất, đương nhiên, tôi cũng sẽ đi theo qua bên đó hỗ trợ phẫu thuật.
Nói đến đây, Đàm Trung Lâm nghiêm túc nói:
- Viện trưởng Lý, tôi biết anh nghĩ như thế nào, nhưng lúc này, tính mạng và sức khỏe của bệnh nhân mới là quan trọng nhất! Chúng ta là bác sĩ, không phải ai khác...
Lý Huy sửng sốt vài giây, thở dài nói:
- Anh đi an bài đi, phía bên Hà Sảnh tôi sẽ giải thích.
Đàm Trung Lâm gật đầu, gọi điện thoại cho cấp cứu, an bài 120, kịp thời chuyển viện cho bệnh nhân.
Kỳ thật, Đàm Trung Lâm có thể làm được tình trạng này đã rất không dễ dàng.
Giao cho có chút có dụng ý xấu viện trưởng cùng chủ nhiệm.
Nếu như nói là vì vinh dự của bản thân, hoàn toàn có thể tự mình trị liệu, mà không đi cân nhắc cho người bệnh một cái phương án trị liệu tốt nhất.
Bởi vì, cho dù là Đàm Trung Lâm tự mình làm, làm không tốt, sau khi phẫu thuật kết thúc, vinh dự khẳng định là thuộc về chính ông.
Một câu tình huống bệnh nhân mười phần nguy cấp, tổn thương nghiêm trọng, chúng tôi đã toàn lực ứng phó.
Đây chính là tin tức chính diện
Mà Đàm Trung Lâm gặp phải chuyện này, người đầu tiên cân nhắc đến cũng không phải là bản thân, mà là như thế nào để chữa trị cho người bệnh.
Loại phẩm chất này mới là khó có nhất.
Cho dù là phải ở trước mặt viện trưởng thừa nhận bản thân chưa đủ năng lực, thừa nhận bản thân không bằng đối phương, cũng phải cho người bệnh một phương án trị liệu tốt nhất.
Thiên hạ rộn ràng đều là lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều là lợi đi.
Ai không phải vì một cái danh lợi nhất thời mà đi một lần?
Đây chính là Đàm Trung Lâm, một người trình độ có hạn, thế nhưng là một chủ nhiệm ngoại khoa tay vô cùng có trách nhiệm, nội tâm và suy nghĩ đều rất chân thật.
Ông có sĩ diện không?
Đương nhiên sĩ diện, bằng không cũng sẽ không ngượng ngùng khi nói với Trần Thương rằng mình muốn học kỹ thuật.
Thế nhưng ông cũng có thể vì người bệnh, bỏ cái gọi là mặt mũi, vứt bỏ cái gọi là vinh dự.
Phải trái rõ ràng trước mặt, ông vẫn biết mình là một bác sĩ.
Đây mới là một vị chủ nhiệm, một vị bác sĩ hẳn là có được vốn liếng tố dưỡng.
“Y là nhân từ nhất định phải có nhân tâm
Muốn làm nghề y trước phải chính đức! “
(DG: Nguyên văn:
Y nãi nhân thuật tất cụ nhân tâm
Dục hành y giả tất tiên chính đức)
----
Đàm Trung Lâm đưa theo Quách Chí Dũng vội vàng ngồi 120 đi đến Tỉnh Nhị Viện.
120 đã sớm bàn giao cùng Tỉnh Nhị Viện, sau khi Trần Thương phẫu thuật, không hề rời khỏi phòng phẫu thuật mà trực tiếp ở bên trong chờ đợi người bệnh đến.
Cầm lấy điện thoại nhìn một chút tình hình của người bệnh, Trần Thương cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may lúc đầu thu được gói quà cảm kích của Vương Ngọc Sơn và Thường Hồng Lôi.
Sau khi mở ra và nhận được hai kỹ năng, lúc này vừa vặn phát huy được tác dụng.
【Thuật nối lại xung quanh mạch máu: Cao cấp; đặc hiệu: Nối lại tinh vi. 】
【Thuật chữa trị thần kinh ngoại biên: Cao cấp; đặc hiệu: Kết nối tinh vi. 】
Hai kỹ năng lúc này vừa vặn phát huy được tác dụng.
Đàm Trung Lâm mang theo Quách Chí Dũng vội vàng đi vào phòng phẫu thuật, trong tay cầm tất cả kết quả kiểm tra cùng báo cáo.
- Tiểu Trần! Đều ở đây, cậu xem trước một chút người bệnh và phim chụp X-quang.
Đàm Trung Lâm vội vàng nói.
Trần Thương gật đầu, bảo người bệnh nằm lên bàn phẫu thuật, rồi sau đó đem tay bày ra cố định.
Trần Thương xem xét.
【Xung quanh mạch máu bị tổn thương nghiêm trọng, cấp 40; quái tinh anh, ma sát nghiêm trọng khiến mạch máu bị tổn thương nghiêm trọng, cần mau chóng hoàn thành nối lại. 】
【Thần kinh ngoại biên bị tổn thương quái dị, cấp 35; quái tinh anh, thần kinh ngoại biên bị tổn thương nghiêm trọng, cần tỉ mỉ nối lại chuẩn xác. 】
【Cơ bị tổn thương quái dị, cấp 35; quái tinh anh... 】
Xương bàn tay của bệnh nhân bị gãy cũng không nghiêm trọng, quan trọng nhất là công tác chữa trị mu bàn tay, mắt đẹp của Trần Thương không tự giác được phát động, giờ khắc này Trần Thương bỗng nhiên có một tia khác biệt.
Chính là sau khi thị lực của mình được + 50%, Trần Thương phát hiện mắt trần khi nhìn những cái dây thần kinh, mạch máu kia đều rất chính xác, đều càng rõ ràng hơn.
Cũng không còn coi thường chức năng này nữa.
Thần kinh ngoại biên cùng mạch máu đều là một chút công tác nối lại tinh vi, không giống với cơ và gân.
Cơ và gân mà nói tương đối càng thô một chút, mắt người bình thường đều sẽ nhìn dễ dàng hơn.
Sau khi kiểm tra một phen, Trần Thương nhìn Đàm Trung Lâm:
- Chủ nhiệm Đàm, trước tiên ông đem xương bàn tay của bệnh nhân nối lại, tôi sẽ chuẩn bị đến cho công tác khâu tiếp theo.
Đàm Trung Lâm gật đầu:
- Chủ nhiệm An, hai ta cùng hợp tác nhé?
An Ngạn Quân gật đầu.
Nhìn tên của một bác sĩ liền có thể đoán ra được trình độ, cũng giống như có thể nhìn ra tình trạng bệnh nhân ngay trong cái nhìn đầu tiên
Sau khi An Ngạn Quân xem xét tình huống người bệnh, đại não lập tức bắt đầu vận chuyển cao tốc, trong đầu không ngừng tự hỏi phương án trị liệu tốt nhất.
Đối với tình huống người bệnh, anh cũng rất nhanh hiểu đến bảy tám phần.
Hiện tại việc đầu tiên cần làm là phải trấn tĩnh chuyện cũ đã.
Còn về tình trạng người bệnh, chủ yếu là do khớp nối ở giữa bàn tay sai vị trí và gãy xương ngón tay.
Đối với việc xử lý loại khớp nối này Đàm Trung Lâm rất lành nghề, An Ngạn Quân cũng tương tự không kém.
Chỉ có điều....
Lúc này, hai người không tự chủ được dịch ra khỏi vị trí mổ chính, im lặng cầm trang bị phụ trợ.
Đàm Trung Lâm nhìn Trần Thương:
- Tiểu Trần, cậu làm đi
Trần Thương trợn tròn mắt, lúng túng nói:
- Chủ nhiệm, ông làm đi, tôi... Tôi không quá am hiểu về khoa chỉnh hình đâu.
Đàm Trung Lâm sững sờ, người trẻ tuổi này cũng thật biết ý nha, ít ra vẫn còn để chừa cho ông ít mặt mũi, nhưng vào lúc này, ông chỉ còn biết thở dài:
- Tiểu Trần, đây không phải là lúc để cậu khiêm nhượng, cậu làm đi
Trần Thương kinh ngạc:
- Chủ nhiệm, tôi thật sự không biết.