Làm việc ở khoa cấp cứu bao lâu nay, Trần Thương vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng.
Chưa từng có lúc nào hoàn toàn thả lỏng, có đôi khi ngủ thiếp đi nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu 120 ở dưới lầu vang lên, Trần Thương đều sẽ đột nhiên theo từ trong chăn xoay người xuống giường.
Năm nay còn tốt hơn một chút, có thể là đã quen với cuộc sống như vậy.
Vì lẽ đó, ngay khi nghe thấy tiếng kêu cứu.
Trần Thương căn bản không có một phản ứng dư thừa nào lập tức hướng phía bên kia chạy đi
Tỉnh Nhiên cũng như thế
Tỉnh Nhiên là bác sĩ ngoại khoa lồng ngực, thường xuyên phối hợp với khoa cấp cứu nên cũng am hiểu công tác cấp cứu, qua nhiều năm như vậy, cũng đã rèn luyện để phòng trừ những trường hợp như vậy.
Cũng giống như phản ứng của cảnh sát khi nghe thấy - Cứu mạng, cướp bóc, giết người
Mấy người này từ mấu chốt như nhau.
Làm một nhân viên y tế, nhiều khi, đối với từ “Cứu mạng” này, đã trở thành trách nhiệm của mình.
Chăm sóc người bị thương là thiên chức của bác sĩ.
Vì lẽ đó, qua nhiều năm như vậy, cho dù là những chuyện người bị thương, người nhà náo loạn lấy oán báo ơn chưa từng ngừng lại, nhưng vốn dĩ anh sẽ ở nhà ga, quảng trường, xe lửa, trên máy bay trông thấy đủ kiểu nhân viên y tế đứng ra xử lý.
Có đôi khi, trong cuộc sống cho dù là cẩu thả trước mắt, vốn sẽ có một số người không sợ cẩu thả, bởi vì trong lòng bọn họ có chí lớn.
Cũng giống như khi đó Quách Chí Dũng chớp mắt đứng ra cứu ba đứa trẻ, không kịp suy nghĩ vấn đề được mất gì nữa, trong lòng Trần Thương cùng Tỉnh Nhiên cũng chỉ có một ý nghĩ: Cứu người trước lại nói
Vốn cho rằng khoảng cách không xa, thế nhưng không nghĩ tới từ trên lầu rớt xuống cũng không phải ở chỗ này, mà là ở công trường gần trung tâm tiêu thụ.
Hai người không để ý tới một đường bụi đất tung bay, khi vội vàng chạy tới đã qua ba năm phút
Lúc này, bảy tám người vây quanh ở xung quanh.
Trần Thương vội vàng hô:
- Tránh hết ra, chúng tôi là bác sĩ
Một câu làm đám người nhao nhao tản đi
Mà lúc này đây, tình huống của người bệnh cũng biểu hiện rõ ở trước mặt mọi người
Nhìn thấy tình hình người bệnh như vậy, Trần Thương nhịn không được tê cả da đầu.
Chỉ thấy một cây thép từ phía dưới xuyên thẳng qua cổ, xuyên toàn bộ lồng ngực phía bên phải. Chảy máu rất nghiêm trọng, đang trong tình trạng hấp hối, anh ta bị cây thép dài đến hơn mười mét đâm không cách nào di chuyển được
Trần Thương xoay người cúi đầu, chỉ thấy một người bị một cây thép từ phía dưới xuyên thẳng qua cổ, xuyên toàn bộ phía bên phải lồng ngực, cây thép này không giống với tình huống của Chu Vĩnh Vượng, đường kính ước chừng 25 milimet, dài đến hơn mười mét
Mà phía dưới cây thép này còn có một khối đá, đem bệnh nhân chế trụ, di chuyển khó khăn.
Toàn bộ hiện trường đều là máu me bê bết, khiến ai nhìn qua cũng nhịn không được toàn thân dựng tóc gáy.
Lúc này máu tươi trên ngực vẫn không ngừng tuôn ra, hai người nhìn thấy trong lòng cũng không nhịn được mà run lên
Thế nhưng, trái lại người bị thương, một người đàn ông chưa tới năm mươi tuổi, một thân mặc đồ lao động, đầy bụi đất, thế nhưng vào giờ phút này mi tâm ông khóa chặt, nghiến răng nghiến lợi, hai tay gắt gao nắm lại, không kêu một tiếng! Loại đau đớn này tuyệt đối là tan nát cõi lòng, thế nhưng là người đàn ông này quả thực là không rên một tiếng, trên gương mặt đen xạm tràn đầy kiên nghị, cực kỳ giống với hình tượng hảo hán trên TV.
Thế nhưng Trần Thương biết rõ, hảo hán kia chỉ là diễn xuất, thế nhưng cái này mẹ nó không có cách nào để diễn
Ai sẽ lấy tính mạng bản thân ra nói đùa?
Dù là Trần Thương ở khoa cấp cứu đã ba năm, cũng vẫn bị tình huống trước mắt làm cho sợ ngây người.
Nhân viên tạp vụ xung quanh cũng bị dọa đến một cử động nhỏ cũng không dám
Trần Thương vội vàng nói:
- Mau gọi 119
Tỉnh Nhiên sững sờ, vội vàng lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện.
Mà lúc này, Trần Thương nhất định phải hiểu rõ bệnh nhân bị thương ở mức độ nào, mau chóng hiểu đến cùng có thể sẽ dẫn đến tổn thương bộ vị nào, và khi cấp cứu hẳn là nên chú ý chi tiết nào.
Nói chuyện điện thoại xong, Tỉnh Nhiên không có gọi 120, trực tiếp gọi đến khoa cấp cứu của bệnh viện, thế nhưng mãi không có người nghe máy.
Nóng nảy khiến tay phải đang cầm điện thoại của Tỉnh Nhiên đều có chút run rẩy, nghe âm thanh tút tút, sắc mặt xanh xám, tức giận đến muốn quẳng điện thoại
Trần Thương dứt khoát gọi cho trạm y tá ở Tỉnh Nhị Viện:
- Vạn Khoa Tử Dương, bệnh nhân gần năm mươi tuổi, từ trên lầu rớt xuống, một cây thép cắm xuyên... Nhanh lên phái xe tới
Y tá trạm trực chính là Tiểu Lâm
Nghe thấy giọng nói gấp gáp như vậy của Trần Thương, vội vàng liên hệ bác sĩ cấp cứu bên 120, từ phòng cấp cứu ôm một cái rương nhanh chân chạy ra ngoài.
Trực ban khoa cấp cứu là Vương Khiêm, sau khi biết được sự tình, vội vàng liên hệ phòng phẫu thuật, làm tốt công tác phẫu thuật gấp
Sau đó trực tiếp liên hệ Lý Bảo Sơn, hồi báo mọi chuyện một lần
Toàn bộ khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện trong nháy mắt được điều động
Cho dù vào ngày lễ Quốc Khánh cũng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến công việc cứu viện.
Thế giới có mấy loại nghề nghiệp như vậy, xưa nay không dám nghỉ ngơi
Một là bác sĩ, một là cảnh sát (tất cả cảnh sát)
Một bên là bảo vệ an toàn cho người dân
Một bên là cứu tính mạng của người dân
Gọi 119 không bao lâu, công việc cứu viện bắt đầu cấp tốc được bố trí.
Trần Thương nhìn đồng hồ.
Lúc này: 9 giờ 15 phút
Không có máy theo dõi, không có bất kỳ loại an toàn bảo hộ nào, Trần Thương không dám làm quá nhiều biện pháp dư thừa
Trước mắt việc mà anh có thể làm, chính là cầm máu
Trần Thương trực tiếp cởi áo thun trên người, đặt tại vị trí đang chảy máu của bệnh nhân
Cầm máu là công việc duy nhất có thể làm lúc này
Hết thảy... Đều nhất định phải chờ xe cấp cứu 120 đến, chờ sau khi giám sát, cân nhắc như thế nào mới có thể cắt cây thép đi.
Thời gian 9 giờ 23 phút.
Ý thức của bệnh nhân bắt đầu hơi mơ hồ, Trần Thương xem chừng, chảy máu đạt đến trên dưới 1000.
Trần Thương bắt đầu gấp.
Nếu muốn vận chuyển người bệnh lên xe cứu thương, việc nhất định phải làm trước tiên chính là cắt cây thép ra
Thế nhưng công trường căn bản không có máy móc thích hợp, cái này cần 119 trợ giúp.
9 giờ 25 phút sáng
Tiếng xe cứu hoả rốt cục vang lên, cửa xe cứu hoả mở ra.
Đám người sơ tán ra, nhân viên chữa cháy bắt đầu khẩn cấp vào công tác
Sau đó, Trần Thương tranh thủ thời gian thương lượng.
- Xin chào! Thông báo, tôi là Trần Thương của khoa cấp cứu tỉnh Nhị viện, hiện tại xe cấp cứu của 120 sắp đến, hiện tại chúng tôi cần làm chính là chặt đứt cây thép bên dưới
Nhân viên chữa cháy Ngụy Hoành nhìn thấy Trần Thương cởi trần, cầm áo của mình đặt tại vết thương của bệnh nhân tiến hành cầm máu.
Áo thun trắng đã triệt để bị nhuộm đỏ.
Ngụy Hoành gật đầu, lúc này nhân viên phòng cháy bắt đầu làm việc, phối hợp nhân viên y tế để hoàn thành ca cấp cứu này:
- Chào anh, bác sĩ Trần, bây giờ chúng ta cần làm thế nào?
Ngụy Hoành kinh nghiệm phong phú, biết rõ bây giờ phải tranh thủ đưa ra lựa chọn, chính là phối hợp với bác sĩ mà không phải mù quáng làm ra quyết định gì
Trần Thương phán đoán một phen:
- Cần đỡ người bệnh lên, sau đó cắt phần bên dưới cây thép, sau đó cũng cắt phần trên cây thép, đồng chí các anh trước chuẩn bị dụng cụ, 120 lập tức tới ngay