Sau khi nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Trần Thương hơi sững sờ
Hoá ra độ thiện cảm còn có thể lấy được như thế?
Xem ra...
Sau này đại nghiệp kiếm độ hảo cảm của mình đều phải dựa vào việc chinh phục chủ nhiệm Mạnh rồi...
Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm thấy nhẹ nhõm hơn mấy phần, tựa hồ sau khi hiểu rõ cần phải như thế nào để kiếm được độ hảo cảm.
Mà sau khi Mạnh Hi đi ra, tựa hồ có chút mệt mỏi, đi đến hàng ghế bên ngoài cạnh phòng phẫu thuật, chậm rãi ngồi xuống, lúc này, cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi...
Trần Thương cùng Cát Hoài thấy thế, cũng ngồi xuống cùng.
Mọi người đều có chút mệt mỏi.
Cấp cứu có các kiểu căng thẳng, không khác gì giảm béo, dù sao bạn nhìn xem khoa cấp cứu làm gì có ai mập mạp không?
Mạnh Hi hít sâu một hơi.
Kém một chút...
Chỉ kém một chút...
Khả năng sẽ bởi vì chính mình nhất thời lơ là sơ suất hoặc phải nói là năng lực có hạn... Có thể sẽ tạo thành tổn thương không thể nghịch chuyển đối với người bệnh.
Mạnh Hi là một người khi làm việc sẽ yêu cầu mười phần nghiêm ngặt đối với bản thân, gần như là người hà khắc, là một người yêu cầu sự hoàn mỹ trong quá trình chẩn đoán bệnh và trị liệu, cô sợ nhất cũng là bởi vì học thức của mình nông cạn mà khi cứu chữa cho người bệnh, bởi vì nguyên nhân của bản thân mà tạo nên hậu quả xấu.
Nhưng hôm nay, chính mình suýt nữa đã để chuyện như vậy xảy ra.
Càng nghĩ, Mạnh Hi càng ảo não, thậm chí quyết định buổi tối hôm nay sau khi trở về, lại đặt thêm một nhiệm vụ, nghiên cứu chỉ nam mới nhiều một chút.
Chút mệt mỏi đó thì tính là gì?
Nghề nghiệp của mình chính là có liên quan đến Tử thần.
Mà thẻ đánh bạc của chúng ta chính là tri thức
Nhưng thẻ đánh bạc của đối phương, lại là tính mạng của người bệnh.
Kiến thức của chúng ta càng nhiều, mới có thể thắng được thẻ đánh bạc của đối phương.
Nghĩ tới đây, Mạnh Hi cảm kích nhìn thoáng qua Trần Thương, nghiêm túc xoay người, nói:
- Trần Thương
Trần Thương vô thức nhìn về phía Mạnh Hi:
- Mạnh lão sư?
Mạnh Hi lấy khẩu trang xuống, trong ánh mắt tràn đầy sự phức tạp, nghiêm túc nói:
- Cám ơn cậu
Trần Thương sững sờ, lắc đầu, không nói gì.
Chuyện này có thể trách Mạnh Hi sao?
Anh không có tư cách. Trình độ của anh thế nào trong lòng anh nắm chắc, đơn giản là trùng hợp với điện tâm đồ cấp hoàn mỹ của anh, trùng hợp gặp chuyện như vậy.
Ai có thể cam đoan lần sau gặp phải những chuyện khác, cũng có thể xử lý rất tốt chứ?
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được thở dài.
Kỳ thật nếu như vận khí của mình vẫn luôn tốt như vậy cũng được, tối thiểu có thể cứu giúp nhiều thêm một số người, cứu vớt nhiều sinh mệnh hơn.
Bác sĩ vốn là có giới hạn.
Bạn không phải con người toàn vẹn
Bạn không có khả năng học được tất cả tri thức, bạn chỉ có thể dùng tất cả tri thức cùng kỹ năng mà mình có để có đủ khả năng làm tốt công việc của mình.
Vì sao lại nói bác sĩ bị áp lực rất lớn?
Bởi vì sinh mệnh quá nặng nề.
Chúng ta gánh không nổi.
Khi nhìn thấy từng người một chết trước mắt chúng ta, nhìn thấy người nhà người bệnh khóc ròng, nhìn thấy thân nhân yên lặng nghẹn ngào lệ rơi đầy mặt, loại cảm giác áy náy đó, loại cảm giác bất lực đó, bạn sẽ không có lời nào có thể diễn tả được
Những lúc như thế này, chúng ta đều chỉ biết tiếc hận cùng ảo não, nếu như kỹ thuật của chúng ta khá hơn một chút, trình độ lại cao thêm một chút, hệ thống càng thêm hoàn thiện một chút... Tốt biết bao nhiêu
Thế nhưng chúng ta không điều khiển được những tác nhân bên ngoài.
Điều mà chúng ta có thể làm, chính là mua chỉ nam mới nhất quý nhất, không ngừng thúc giục bản thân, bức bách chính mình không ngừng đề cao năng lực bản thân.
Đáng tiếc, đời này không có nếu như
Y học đang phát triển, kiến thức của chúng ta chỉ có thể chậm rãi cách tân, không ngừng đề cao.
Tính hạn chế?
Chỗ nào cũng có
Không thể trách cứ người khác?
Ngẫm lại chính mình, đã làm tốt hay chưa?
Tài nguyên chữa bệnh có hạn, chúng ta có thể cứu hết sức thì sẽ cứu, toàn lực ứng phó, vậy là đủ rồi.
...
Trần Thương nhìn Mạnh Hi, thở dài:
- Đây chính là y học...
Trần Thương nói ra câu này khiến hai người Cát Hoài cùng Mạnh Hi kinh ngạc một trận, nhẹ nhàng thở ra.
Đúng vậy, đây chính là y học
Lúc này đã hơn mười một giờ, sau khi mọi người thu thập một phen, đang muốn chuẩn bị giao ban rồi về nhà.
Mạnh Hi bỗng nhiên nhìn Trần Thương, nói:
- Tiểu Trần, cậu ở chỗ nào? Tôi đưa cậu một đoạn?
Trần Thương sững sờ, lắc đầu:
- Tôi đi về cũng chỉ mất mười mấy hai mươi phút, Mạnh lão sư ngài mau đi về nghỉ đi
Mạnh Hi cũng không có kiên trì, quay người rời đi.
Lúc này, bụng Trần Thương bỗng nhiên kêu lên, lúc này mới phản ứng được mình còn chưa ăn cơm, mẹ nó, tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng chết vì đói.
----
Sáng sớm hôm sau, sau khi giao ban, Trần Thương bỗng nhiên biết được bệnh viện tổ chức hội nghị quy bồi sinh mới tới.
Sau khi Trần Thương tới, lại lần nữa gặp được Tiền Lâm, trung tâm quy bồi chủ yếu giảng một chút thử quy bồi và hạng mục công việc cần chú ý, đồng thời sẽ tiến hành khảo hạch định kỳ, để mọi người có chuẩn bị tốt nhất.
Tiếp đó trong thời gian một tuần sau, yêu cầu tiến hành bốn đợt huấn luyện những thao tác cơ bản của một bác sĩ trong lĩnh vực châm cứu và khôi phục tim phổi.
Về sau có lẽ sẽ phải bắt đầu sắp xếp phòng ban chuyển khoa.
Bất quá bây giờ thuận tiện, thứ gì đều có app trên điện thoại, Trần Thương cũng download cho mình một cái “Sách điện tử y học Quốc gia”, phía trên có một vài kiến thức về quy bồi.
Sau khi mở xong rồi ra ngoài, Tiền Lâm trông thấy Trần Thương, nhịn không được nói:
- Trần Thương, anh thật là giỏi nha! Chương trình học trong một tháng qua, anh lại một ngày cũng không đi, anh có biết anh bị điểm danh bao nhiêu lần không?
Trần Thương sững sờ:
- Đã là nghiên cứu sinh... Còn phải điểm danh à?
Tiền Lâm ừ một tiếng:
- Nói nhảm, không điểm danh thì ai đi, mấy ngày cuối cùng, trước khi vào bài học, việc lão sư làm đầu tiên chính là điểm danh. Hơn nữa mỗi ngày người bị điểm danh đầu tiên đều chính là anh
Trần Thương lập tức bó tay rồi:
- Vậy sao cậu không nói cho tôi biết?
Tiền Lâm thở dài:
- Mấy lần trước không có để ý lắm, đến cuối cùng khi nhớ lại thì phát hiện đã muộn, người ta nói điểm danh ba lần không đến sẽ hủy bỏ thành tích của khoá, tôi suy nghĩ anh đã không có rồi, cần gì chứ.
Trần Thương nghe xong, lập tức trợn tròn mắt, đây con mẹ nó nên làm cái gì?
Nghiên cứu sinh sẽ không bởi vì rớt tín chỉ mà bị cho nghỉ học chứ?
Độ thiện cảm của chủ nhiệm Mạnh chỉ vừa mới bắt đầu, không thể mất oan như vậy được
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương quyết định tìm chủ nhiệm Quan của bộ phận nghiên cứu sinh tâm sự.
Sau khi tạm biệt Tiền Lâm, anh vội vàng bấm điện thoại gọi cho Quan Vĩ.
Điện thoại treo không bao lâu lập tức có người nghe máy.
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Quan lão sư, em có một chuyện muốn nhờ, không phải em đang làm việc đó sao? Những khoá học kia không có đi, về sau mới biết được, lão sư cho rớt tín chỉ... Tựa hồ còn không chỉ một khoa... Ngài xem có thể sắp xếp cho em một chút không? Có phải là cần phải thi lại cái gì không?
Sau khi Quan Vĩ nghe được, cười nói:
- Không có chuyện gì, chuyện của cậu tôi sẽ nói với lão sư kia, thành tích không cần lo lắng, hiệu trưởng Tiền còn cố ý căn dặn tôi phải chiếu cố cậu nhiều hơn, cậu yên tâm đi.
Trần Thương nghe xong lời này, lập tức cao hứng trở lại:
- Khụ khụ, vậy thì cảm ơn Quan lão sư