Mạnh Hi nói như vậy, sinh lý sinh hóa và bồi dưỡng kết quả đều cho thấy là viêm màng tim tích dịch, chuyện này có ý nghĩa là mức độ nguy cơ lại tăng lên một chút.
Bởi vì viêm màng tim tích dịch có thể dẫn đến màng tim co hẹp lại, mức độ nguy hiểm cũng sẽ cao hơn rất nhiều
Căn bản bất lợi cho việc khôi phục của người bệnh
Mà phẫu thuật viêm màng tim co hẹp khó hơn rất nhiều so với phẫu thuật màng tim phổ thông, nghĩ tới đây, trong lòng Trần Thương có chút căng thẳng.
Chủ yếu nhất là anh không thể vì Mạnh lão sư chờ mình mà làm trễ nải bệnh tình người bệnh.
Kỳ thật anh cảm thấy, Mạnh Hi lão sư đang chờ mình, càng như thế, Trần Thương lại càng lo lắng.
Trần Thương vẫn cực kỳ cảm kích phần ân tình này.
Mạnh Hi lớn mật thế nào cũng sẽ không chậm trễ thời gian chẩn trị tốt nhất cho người bệnh. Cô làm như vậy là vì cô đã rất hiểu rõ đối với chỉ tiêu của người bệnh, đối với trạng thái bệnh tật phát triển thế nào cũng hết sức rõ ràng.
Cho nên mới nói với Trần Thương như vậy
Bình thường phán đoán bệnh tật đều là kinh nghiệm của bác sĩ.
Chủ nhiệm Mạnh có thể tự tin như vậy nhưng Trần Thương không dám.
Tiểu bác sĩ phải có giác ngộ của tiểu bác sĩ, thôn Tân Thủ cũng phải có cách chơi của thôn Tân Thủ.
Lúc này, bệnh viện cũng không có việc gì nên Trần Thương chào một tiếng rồi chạy đi ngay
Từ khi trong khoa không có Viên Phàm, toàn bộ phòng ban đều thanh tịnh hơn rất nhiều, Trần Thương cũng càng ngày càng không chút kiêng kỵ.
Tần Duyệt đã bị thế công trà sữa thu phục.
Hiện tại, chủ nhiệm An cũng bị phương pháp khâu Chen ngược chết đi sống lại.
Vương Dũng với tư cách tiểu đồ đệ của mình, dốc lòng tu hành, siêng năng làm việc.
Trần Thương cảm thấy bây giờ trong khoa mình là bá chủ một phương
Gọi là Trần lão đại cũng không sai
...
Đón xe đến Đông Đại Nhất viện chỉ mất tám khối tiền, vội vàng chạy tới ngoại khoa tim, vừa lúc Mạnh Hi ở trạm y tá chuẩn bị bệnh lịch.
Trần Thương chạy tới:
- Cảm ơn Mạnh lão sư, để cô đợi lâu
Mạnh Hi cũng hơi sững sờ, nhìn đồng hồ trên tay một chút:
- Sớm như vậy?
Sau khi nói xong, cầm giấy cam kết đồng ý phẫu thuật đưa cho Trần Thương:
- Tờ cam kết phẫu thuật đều ký xong, mau chóng bắt đầu phẫu thuật đi.
Trần Thương cảm kích cười một tiếng.
Mặc dù Mạnh lão sư hơi nghiêm khắc, làm việc thì không biết ngày đêm để học sinh tan tầm tới đi theo phẫu thuật.
Nếu như học sinh bình thường khẳng định sẽ có phàn nàn.
Nhưng Trần Thương hiểu vì ngay cả lão sư đều không phàn nàn, anh có tư cách gì để phàn nàn.
Cát Hoài thấy Trần Thương tới, đặc biệt cười nhẹ một tiếng:
- Tiểu Trần, không cần khẩn trương, có tôi đây.
Trần Thương sững sờ, Cát lão sư này... đổi tính rồi à?
Sao hôm nay có vẻ yêu mến mình như thế.
Trần Thương vội vàng nói:
- Tạ ơn Cát lão sư, hôm nay còn phải phiền phức Cát lão sư.
Cát Hoài lắc đầu:
- Lúc đầu chịu khó một chút, học nhiều một ít, làm thêm mấy sẽ tốt thôi.
Chuẩn bị kỹ càng tất cả, mọi người tập trung bên trong phòng phẫu thuật.
Trên đường đi, Mạnh Hi cường điệu rất nhiều về tầm kỹ thuật quan trọng của phẫu thuật rạch màng tim dẫn lưu cho Trần Thương.
Vừa đi vừa nói chuyện, ba người Trần Thương đã đến phòng phẫu thuật.
Mạnh Hi rất hiếu kì đối với Trần Thương, cho tới nay, mặc dù rất ít để Trần Thương làm việc nhưng mỗi một lần Trần Thương biểu hiện đều cực kỳ chói mắt.
Đặc biệt là kỹ xảo chẩn đoán bệnh, hai lần đều làm cho Mạnh Hi hai mắt tỏa sáng, năng lực làm việc cũng rất lợi hại, cho dù là khâu mạch máu hay là châm cứu màng tim, thao tác kia... Không có mấy chục năm kinh nghiệm rất khó làm được
Vì vậy, mặc dù Mạnh Hi không nói nhưng đối với Trần Thương thì tâm lý rất nắm chắc.
Cô cũng muốn nhìn xem Trần Thương phẫu thuật như thế nào?
Cho tới nay, Mạnh Hi đối với học sinh của mình đều ôm một thái độ: “Thà thiếu không ẩu”.
Cô là người cực kỳ kiêu ngạo, loại kiêu ngạo này có từ năng lực của cô.
Không phải cô xem thường người xung quanh, xem thường Đông Đại Nhất viện, mà ngược lại, cô kiêu ngạo thật ra là đối với mình, đối với bệnh tật, đối với phẫu thuật.
Cô có yêu cầu cực cao với chính bản thân mình
Cô hi vọng mình không ngừng phấn đấu đề cao bản thân, không ngừng học hỏi để tiến cao hơn, để cho kỹ thuật y của mình càng ngày càng tinh xảo...
Mặc dù làm ở Đông Đại Nhất viện, nhưng Mạnh Hi luôn hướng tới một nơi nào đó ở kinh đô, cũng hướng tới một số địa phương bên kia bờ đại dương.
Đối thủ của cô, không ở đây mà là ở nhưng nơi cao cấp hơn.
Áp lực lớn không?
Rất lớn
Vì vậy cô không cho phép bản thân mình thư giãn
Trần Thương xuất hiện tuyệt không phải ngẫu nhiên, nhưng Trần Thương biểu hiện lại cực kỳ đột nhiên.
Mỗi lần cậu ta làm hai mắt cô sáng lên, là một lần cho Mạnh Hi hi vọng.
Cho dù là chính mình không thể vượt qua bọn họ, nhưng có lẽ, học sinh của mình có thể vượt qua học sinh của bọn họ, cái này cũng được?
Nghĩ tới đây, Mạnh Hi vội vàng lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ tiêu cực này.
Đối thủ của mình, mình phải dùng thực lực chứng minh, mà không phải mượn nhờ người khác.
Mạnh Hi nhịn không được để tay lên ngực tự hỏi: Mình sợ không? Hối hận không?
----
Phẫu thuật sắp bắt đầu, y tá dụng cụ nhìn thấy Trần Thương thì hơi sững sờ, sao lại để học sinh làm phẫu thuật?
Bác sĩ gây mê cũng có chút nghi hoặc, nhìn thoáng qua Mạnh Hi, thấy Mạnh Hi không hề bị lay động. Sau đó, nhìn thoáng qua Cát Hoài, thấy Cát Hoài cũng như không có gì.
Bác sĩ gây mê dứt khoát không để ý, cũng không để ở trong lòng.
Ở đây có một chủ trị lớn tuổi, một phó chủ nhiệm, cho dù như thế nào thì một ca phẫu thuật màng tim cũng sẽ không xảy ra vấn đề.
Mà lúc này, Hạ Cao Phong vừa vặn phẫu thuật xong một ca tứ chứng Fallot từ tối hôm qua, mệt mỏi quá sức. Ông đi ra phía cửa, xuyên qua cửa lớn nhìn vào phòng phẫu thuật, nhìn thấy bên trong đang phẫu thuật. Mà Trần Thương … là mổ chính?
Hạ Cao Phong lập tức hào hứng, dù sao đây chính là học sinh mà ông nhìn trúng
Hạ Cao Phong bất động thanh sắc đi vào, ông cũng rất muốn nhìn xem Trần Thương phẫu thuật thế nào.
Người trẻ tuổi này cho ông rất nhiều kinh hỉ, thuật khâu mạch máu nhanh hơn cả Cát Hoài, không những nhanh mà còn rất tốt
Trình độ khẳng định rất cao.
Nhưng... Hiện tại Trần Thương đến cùng làm phẫu thuật gì?
Hạ Cao Phong chậm rãi đi tới.
Ngay lúc này, Trần Thương cầm dao mổ, mặc dù chưa từng làm nhưng đã không còn luống cuống, hình thức dạy học mang tới chỗ tốt là giúp anh trở thành vương giả lý luận.
Anh nhớ rõ mỗi một bước phẫu thuật, nhớ kỹ mỗi một khâu nhỏ trong lúc phẫu thuật.
Trần Thương nâng dao, bắt đầu chậm rãi cắt vào vị trí 2cm phía dưới rốn, một vết cắt dài 4 đến 5 cm xuất hiện.
Bước đầu tiên, Trần Thương cho mình điểm tối đa
Cơ sở phẫu thuật ngoại lồng ngực đơn giản, thuật cầm máu rạch lồng ngực cấp đại sư giúp anh làm thuận lợi.
Vết cắt mở miệng làm cho hai chủ nhiệm và một chủ trị đều chấn kinh.
Cát Hoài vốn muốn đạt thành mặt trận thống nhất với Trần Thương, thông qua anh lấy lòng chủ nhiệm Mạnh.
Thế nhưng vào giờ phút này lập tức nhịn không được
Thằng nhãi này lừa mình, còn nói chưa từng làm?
Nhìn vết cắt còn tốt hơn mình làm.
Được rồi, nhịn một chút, chỉ là rạch ra lỗ hổng tốt hơn mình mà thôi.
Mình nhịn một chút, hôm nay vừa mới lấy lòng, không thể thất bại trong gang tấc
Nghĩ tới đây, Cát Hoài hư tình giả ý ra vẻ nhiệt tình chậc chậc một tiếng:
- Tiểu Trần, không phải cậu nói lần đầu tiên làm phẫu thuật rạch màng tim à? Quá khiêm tốn rồi đấy?
Khi Trần Thương làm phẫu thuật rất tập trung không thích phản ứng người, đây cũng là nguyên nhân anh ưa thích hợp tác với Tỉnh Nhiên.
Tỉnh Nhiên nghe lời, hiểu chuyện, rất biết quan sát, biết mình định làm gì để mà chuẩn bị trước.
Mà Cát Hoài, một chút bộ dạng làm phụ trợ cũng không có, đây là công việc của Tần Duyệt, ông một người phụ trợ có mắt nhìn một chút.
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được nói một tiếng:
- Cát lão sư, cầm máu.
Lập tức mặt Cát Hoài đỏ lên, vội vàng lấy ra băng gạc bắt đầu cầm máu
Sau đó, Trần Thương bắt đầu rạch cơ bụng đến trước màng tim mới dừng lại, rối rít tách rời, cuối cùng làm lộ ra xương ngực.
Sau đó, anh mới cẩn thận tách rời cơ hoành, cơ bụng khỏi phần da thịt.
Quá trình này tương đối tinh tế, làm xong một bước này mới có thể nhìn thấy màng tim rò rỉ ra
Động tác của Trần Thương cực kỳ trôi chảy, cực kỳ tự tin, thủ pháp tinh diệu, thành thạo, kinh nghiệm phong phú, đâu có giống tân thủ? Rõ ràng là một kỳ cựu trong nghề
Cát Hoài càng nhìn càng chấn kinh, tức giận, Trần Thương này chính là một cậu bé có tâm cơ
Cậu ta đang thể hiện mình làm rất tốt à?
Nói lần đầu tiên phẫu thuật, tiếp đó để chúng ta xem xét, lừa dối trước, sau đó làm cho chúng ta kinh động như gặp được người tài.
Giờ đã nhìn rõ bản chất của cậu ta
Nghĩ tới đây, Cát Hoài có chút phẫn uất bất bình, so sánh người tâm cơ trước mắt này, mình thực sự là quá đơn thuần, Cát Hoài cảm thấy có chút thiệt thòi.
Không chỉ có Cát Hoài, Mạnh Hi quả thực bị một loạt động tác này của Trần Thương làm cho sợ ngây người.
Khi Trần Thương nói không biết, Mạnh Hi đã chuẩn bị tốt đủ kiểu cứu tràng.
Thế nhưng biểu hiện của Trần Thương lúc này giống như một bác sĩ ngoại khoa cấp đại sư.
Làm gì còn cần chính mình cứu tràng?
Cứu mình còn tạm được
Trong lòng Hạ Cao Phong lộp bộp, thật hối hận.
Làm sao lại bỏ qua một hạt giống tốt này.
Thật... Quá đáng tiếc.
Đệ tử như vậy, mấy chục năm có thể gặp phải một người cũng không tệ rồi, hơn nữa tuyệt đối phải được xem như người nối nghiệp để bồi dưỡng.
Mà Mạnh Hi... Mệnh thật tốt.
Học sinh đầu tiên đã ưu tú như vậy.
Mà hiện tại, Trần Thương thấy màng tim lộ ra thì hơi sợ.
- Ống chích
Cát Hoài vội vàng đưa tới, lần này anh rất trung thực.
Trần Thương lo lắng, rút ra không được
Chuyện xấu, quả nhiên là mủ dịch quá nhiều.
Viêm mủ dịch không giống chất lỏng lý hoá, mủ dịch quá nhiều sẽ không rút ra được.
Chỉ có thể rạch màng tim ra.
Trần Thương hiểu rõ và cũng biết cắt như thế nào.
Thế nhưng... Sâu cạn bao nhiêu, cường độ bao nhiêu, chiều dài bao nhiêu...
Những cái này trong lòng Trần Thương đều không chắc.
Quả nhiên, một dao xuống.
Lập tức hai người sau lưng một mặt mê man
Cát Hoài sững sờ, trong lòng thầm mắng: Con mẹ nó? Cậu cố ý à?
Cố ý dùng phương thức cấp thấp như vậy để nói cho tôi là lần đầu tiên à?
Đây cũng quá giả rồi
Mà Mạnh Hi cùng Hạ Cao Phong thì trầm mặc, cái này... Ngoài ý muốn à?
Dù sao, một dao kia quá không có trình độ để mở miệng
Một dao này của Trần Thương không rạch được màng tim ra
Sai lầm này... Cấp quá thấp.
Nghĩ đến cách Trần Thương mở ngực vừa nãy, hai người nuốt ngụm nước bọt.
Trần Thương hẳn là tê tay?
Khẳng định là như vậy.
Dù sao, trước và sau phẫu thuật, chênh lệch này giống như là đổi thành người khác vậy... Quá rõ ràng, tuyệt đối là trượt tay hoặc là tê tay.