Khi tất cả mọi người nhìn thấy một màn trong tấm hình này, lập tức sợ ngây người
Cái này mà cũng có thể à?
Còn có thể có làm như vậy hả?
Mà Tỉnh Nhiên xưa nay luôn một mặt đường đường chính chính, cực kỳ đứng đắn, cao lãnh, vào lúc này lại muốn thốt ra một câu chửi thề
- Mẹ nó! Thật đúng là
Một câu này đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh.
Khiến mọi người nhao nhao ghé mắt xem.
Dương Lâm sững sờ, nhìn Tỉnh Nhiên:
- Bác sĩ Tỉnh, ngài đã đoán được hả?
Ngay cả bác sĩ nội soi phế quản cũng có chút kinh ngạc:
- Cái này, muốn phân biệt ra được cũng rất khó, rất khó đoán được à?
Hoàn toàn chính xác, mặc dù vùng tối cực kỳ kì lạ, nhưng muốn đoán được đây là một con muỗi thì tuyệt đối không quá thực tế..
Không sai
Tại vị trí sâu nhất trong phế quản bên trái của người bệnh, có một con muỗi đã chết
Vật lạ ở phế quản bên trái chính là con muỗi này.
Mà hung phạm khiến người phụ nữ ho khan cũng là nó
Ai có thể ngờ được vật lạ mắc kẹt trong phế quản lại là một con muỗi to, thực sự đúng là mẹ nó quỷ dị.
Tỉnh Nhiên đỏ mặt:
- Không phải tôi đoán, là bác sĩ Trần
Vừa nghe lời này, mọi người xung quanh lập tức nhìn về phía Trần Thương.
Anh ta là ai?
Anh ta đến từ nơi nào?
Sao anh ta lại lợi hại như thế?
Triết học tam liên hiển hiện não hải, ba người cũng có chút mờ mịt.
Trần Thương khụ khụ một tiếng:
- Trước tiên lấy nó ra đi.
Lúc này, mọi người mới phản ứng, bác sĩ nội soi phế quản bắt đầu động thủ, thận trọng thao tác.
Kỳ thật độ khó cũng không lớn.
Mà giờ phút này, người hiếu kỳ và lo lắng nhất chính là người bệnh.
Khi cô nghe thấy mọi người liên tiếp chửi thề, lập tức hôn mê rồi.
Đến cùng là thứ gì mà lại có thể khiến mọi người chấn kinh như vậy?
Cô cũng rất tò mò rốt cuộc mình đã làm chuyện kinh thế hãi tục gì?
Chẳng lẽ ở trong đó là Tôn hầu tử?
Ước chừng qua mấy phút, rốt cục, vật lạ trong phế quản cũng được lấy ra ngoài.
Bên ngoài con muỗi có phần bí vật bao quanh, thế nhưng cái hình dạng này không đẹp bằng hổ phách, thậm chí có chút buồn nôn.
Mà trong lòng Tỉnh Nhiên có chút ngây ngốc.
Liên tưởng tới vừa rồi Trần Thương nói vào tai anh:
- Có thể là con muỗi.
Trần Thương sao lại phát hiện là con muỗi?
Mặc dù nói là có khả năng, nhưng mà... Ít nhất người ta còn có thể nói ra vật này là gì.
Anh vội vàng cầm CT lên so sánh, nhìn mất một lúc lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra mấy tầng biểu hiện kết hợp lại, giống như.... Đại khái.... Khả năng.... Thật sự giống với con muỗi?
Mà con mẹ nó, sao anh lại nghĩ như thế này chứ?
Bởi vì CT là bình quét, từng tầng từng tầng.
Nếu anh muốn tư duy theo loại hướng dọc này, thì trong đầu phải hình thành một không gian trong đó toàn bộ phải là cảm giác và hình ảnh.
Mà nếu như là thế thật.... Thì cũng không phải là không có khả năng đoán ra.
Chỉ có điều... Chuyện này cũng là quá khó khăn rồi?
Tỉnh Nhiên nhìn chăm chăm Trần Thương bằng ánh mắt tràn đầy sự trấn kinh và khó có thể tin được.
Anh còn biết những gì?
Anh trai
Trong lĩnh vực phẫu thuật khoa ngoại lồng ngực anh đã làm tốt như vậy, đến kỹ thuật hình ảnh cũng đỉnh cao, rốt cuộc anh còn định để những tiến sĩ viện trung khoa có một chút tôn nghiêm hay tiếng nói gì đó không?
Lúc Tỉnh Nhiên nhìn về phía Trần Thương lần nữa, trong mắt đã tràn đầy sự cúng bái
Đây đúng là một đại lão chính hiệu
Mà Dương Lâm đứng một bên cũng y vậy, kinh động nhìn Trần Thương như thấy người từ trên trời xuống
Vội vàng tiến tới, nắm tay Trần Thương:
- Vị bằng hữu này, làm quen chút đi, tôi là Dương Lâm của khoa cấp cứu, không biết cậu đây xưng hô thế nào?
Trần Thương mỉm cười:
- Chào bác sĩ Dương, tôi tên Trần Thương. Là...
Trần Thương đang định giới thiệu trường và thầy cô của mình.
Nhưng thật không ngờ Dương Lâm lại đột nhiên vỗ đùi một cái
- Bác sĩ Trần! Hóa ra anh chính là bác sĩ Trần! Thảo nào tôi nhìn anh cứ thấy quen quen
Trần Thương: ? ? ?
Dương Lâm vỗ tay Trần Thương, nét mặt kích động nói:
- Bác sĩ Trần không nhận ra tôi hả? Chẳng phải anh chính là bác sĩ Trần Thương bên khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện à? Anh hãy suy nghĩ kỹ một chút đi....
Dương Lâm cố làm ra mấy động tác khua tay múa chân để nhắc nhở Trần Thương:
- Nhà máy hóa chất bị nổ... Trúng độc.... Phối trí thẩm tách dịch... Đã nhớ chưa?
Trần Thương sững sờ, xem ra là đã gặp qua thật, nhưng có vẻ khi ấy anh không có ấn tượng gì về Dương Lâm thì phải.
Có điều, chẳng ai lại đưa tay ra đánh người mặt mày tươi cười thân thiện như vậy, bác sĩ Dương đã đề cao anh như thế, dù thế nào cũng phải khoe khoang với thương nghiệp một phen
Thế là Trần Thương cũng cười ha ha một tiếng:
- Ồ! Hóa ra anh là bác sĩ Dương, tôi nhớ ra rồi, thảo nào tôi nhìn anh cũng thấy quen mắt! Lợi hại, lợi hại
Dương Lâm nghe xong, nét mặt cũng cực kỳ vui vẻ:
- Đúng vậy, nếu lúc đó không phải bác sĩ Trần giúp chúng tôi phối trí thẩm tách dịch thì có lẽ người bệnh kia cũng đã lành ít dữ nhiều rồi
Tỉnh Nhiên và bác sĩ nội soi nhìn có chút mờ mịt.
Dương lâm nói cái này ra thật đúng êm tai, anh đem điều Trần Thương làm thêm mắm thêm muối, một phen đưa Trần Thương lên đỉnh vinh quang.
- Khi đó nếu không có bác sĩ Trần lợi hại, thì thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp đó nữa
Sau khi nghe xong, Tỉnh Nhiên bắt đầu trầm mặc
Sao anh lại có thể phối trí thẩm tách dịch một cách điêu luyện như vậy chứ?
Rốt cuộc thì anh có phải là người hay không?
Tỉnh Nhiên nhìn Trần Thương, bỗng nhiên có cảm giác như người đứng trước mắt là một người hoàn toàn xa lạ.
Căn bản là bản thân cũng muốn được như thế, là thiên tài trong lĩnh vực khoa ngoại lồng ngực.
Đột nhiên lại tưởng tượng ra, mình là một thiên tài có một không hai trong lĩnh vực khoa ngoại lồng ngực, có thể hiểu rõ mọi cơ quan ngóc ngách trong cơ thể con người, là kỳ tài của y học
Còn nữa, lúc về nhà vào buổi tối sẽ cùng thảo luận với bà xã Cảnh Nghiên một chút, rốt cuộc Trần Thương còn có sở trường gì mà không muốn người khác biết
Cái đó gọi là.... Biết người biết ta, phòng ngừa trước việc người khác có thể giả dạng nghèo khó.
Sau khi nói xong, Dương Lâm thở dài:
- Ngày đó mới chỉ gặp nhau có một lần, kỳ thật tôi cũng muốn xin số điện thoại để có gì liên lạc với bác sĩ Trần, vậy mà bận nhiều việc quá nên quên mất, nhưng hôm nay thì không thể quên nữa, đã gặp lại nhau rồi, anh lưu số tôi, tôi lưu số anh
Sau khi cả hai lưu số điện thoại nhau, Dương Lâm cười nói:
- Sao bây giờ anh mới có thể nhận ra tôi chứ? Có phải tôi không để lại ấn tượng gì trong anh đâu, lúc ấy chính tôi đã chuyển thùng thẩm tách dịch đến cho anh, ngoài tôi ra, đâu ai có thể di chuyển cái thùng lớn như thế.
Mọi người sững sờ...
Trần Thương cũng mờ mịt.
Mẹ nó...
Thật đúng là ấn tượng.
Đến Tỉnh Nhiên cũng trợn tròn mắt, còn tưởng rằng những người tham dự ở đây trình độ cao đến đâu, hóa ra lại là chân chạy làm việc vặt.
Cô bé đứng dậy, khi thấy con muỗi bay vào bên trong mình, lập tức biến sắc.
Vội vã chạy đến cạnh thùng rác ói ra
Mỗi lần nghĩ đến chuyện có con muỗi chết bên trong khí quản đáng yêu của mình, cô bé lại thấy cực kỳ buồn nôn.
Bác sĩ nội soi trong phòng nhìn thấy vậy bày ra vẻ mặt mộng bức.
Buồn nôn lắm à?
Vật như này đúng là hiếm.
Nhưng lại quý báu như hổ phách
Dù sao thì cũng đã qua nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vật như vậy.