Thật sự có người có thể khâu nhanh như vậy sao?
Liên tiếp nghi hoặc giống như những cái tát vang dội, đánh thức bác sĩ Cát Hoài mê mang không đủ thành thục.
Nhưng lần này, Cát Hoài nhếch miệng mỉm cười, một loại gọi là phong mang bắt đầu chậm rãi xuất hiện trên người hắn.
Một bác sĩ hơn ba mươi tuổi, đang là lúc tráng niên, là khoảng thời gian mà bác sĩ ngoại khoa tiến bộ nhanh nhất, không có phong mang như thế nào đề cao?
Đã từng mình có chút sa đọa, quen với công tác cùng sinh hoạt nhàn hạ, hiện tại đã nhận ra chính mình tựa hồ quá sa đọa.
Nghĩ tới đây, Cát Hoài tràn ngập nhiệt huyết.
Từ trước tới nay chưa từng có dũng khí.
Anh nắm chặt song quyền, cảm giác từ nội tâm phát ra một dạng nhiệt khí, cảm thấy một tia khác biệt.
...
Phẫu thuật tiếp tục tiến hành.
Thế nhưng Trần Thương không đặt chỉ khâu xuống, bởi vì anh biết rõ còn có rất nhiều mạch máu tổn hại cần vá, còn có một vài chỗ bị thương cần trị liệu.
Dần dần anh tìm được bảy tám chỗ động tĩnh mạch tổn hại.
Hạ Cao Phong đứng bên cạnh nghẹn họng nhìn trân trối.
Thuật mổ ngực tra xét cầm máu thật tỉ mỉ, hoàn mỹ.
Không ngờ những chỗ nhỏ xíu cũng có thể phát hiện.
Cái này không chỉ nói rõ Trần Thương nghiêm túc cùng cẩn thận, mà nếu xét theo một góc độ khác, trình độ của Trần Thương đối với tổ chức mạch máu trong lồng ngực rất quen thuộc, cho nên mới có năng lực nhận ra loại vết thương này.
Cái này nếu không có kinh nghiệm lâm sàng cùng phẫu thuật lâu dài căn bản làm không được
Chẳng lẽ lĩnh vực chính của tiểu Trần là bác sĩ ngoại khoa lồng ngực?
Hạ Cao Phong không khỏi nghi hoặc.
Mà Mạnh Hi cũng ở bên cạnh tinh tế nhìn, càng ngày Trần Thương cho cô càng nhiều kinh hỉ, và nhiều hi vọng.
Vào giờ phút này, trong lòng Mạnh Hi bắt đầu tinh tế suy nghĩ, có lẽ sau này mình hẳn nên ma luyện thật tốt thằng nhóc to xác chỉ nhỏ hơn mình ba tuổi này
Sau này mình nên cho cậu ta thêm cơ hội.
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, phó chủ nhiệm Tỉnh Nhiên của ngoại khoa lồng ngực đi vào.
Hiện tại, Tỉnh Nhiên và Nghiên còn ở trong nhà tập thể của bệnh viện, cách đây rất gần, cho nên khi nhận được thông báo thì lập tức buông bát đũa vội vã chạy tới.
Vừa vào cửa, y tá phòng phẫu thuật đang muốn giúp anh mặc áo blouse thì bỗng nhiên Tỉnh Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một người quen, trong lòng sửng sốt
Trần Thương?
Nhìn thấy Trần Thương, Tỉnh Nhiên nhẹ nhàng thở ra, thần kinh căng thẳng cũng dịu đi một chút, nhìn y tá, lắc đầu:
- Không cần mặc vào.
Y tá sững sờ, không mặc áo bảo hộ?
Vì sao?
Tỉnh Nhiên thấy Trần Thương đang bận rộn, lo sợ bất an tâm từ nãy đến giờ nuốt hết vào trong bụng.
Có Trần Thương ở đây, mình cần lo lắng chi nữa?
Nghĩ tới đây, lần đầu Tỉnh Nhiên lấy tư cách là người đứng xem đi tới, anh vẫn tương đối yên tâm đối với Trần Thương phẫu thuật.
Bác sĩ ngoại khoa lồng ngực trông thấy Tỉnh Nhiên, vội vàng chào hỏi một tiếng:
- Chủ nhiệm Tỉnh.
Mạnh Hi cùng Hạ Cao Phong đứng bên cạnh cũng gật đầu tỏ ý.
Người có năng lực ở nơi nào đều dễ dàng đạt được tôn kính.
Thời gian Tỉnh Nhiên đến bệnh viện không lâu, nhưng anh dùng thực lực của mình chinh phục những người khác ở bệnh viện, được mọi người xưng là “chủ nhiệm Tỉnh”.
Hạ Cao Phong đối với vị chủ nhiệm tuổi trẻ này ưu ái có thừa, nhưng nhìn Tỉnh Nhiên chậm chạp không thay quần áo, lập tức nhịn không được hỏi:
- Chủ nhiệm Tỉnh, anh sao không thay quần áo?
Tỉnh Nhiên mỉm cười:
- Chủ nhiệm Hạ, có bác s Trần ĩ ở đây tôi cần gì thay quần áo, há không phải là vẽ vời thêm chuyện à?
Lời này nghe vào trong lỗ tai người khác quả thực là ý vị sâu xa, đáng giá suy nghĩ cần thận hơn.
Giờ khắc này, Mạnh Hi bỗng nhiên nhớ rõ lúc Trần Thương làm phẫu thuật màng tim, mở ngực lại làm tốt như vậy, chẳng lẽ Trần Thương giống như Tỉnh Nhiên, am hiểu phẫu thuật ngoại tim?
Hẳn là như vậy
Hạ Cao Phong cũng có điều suy nghĩ, nhịn không được nói:
- Thì ra là bác sĩ tiểu Trần am hiểu Ngoại khoa lồng ngực, khó trách... Khó trách...
Tỉnh Nhiên sững sờ:
- Bác sĩ Trần không phải là học sinh của chủ nhiệm Mạnh ngoại khoa tim các ông à? Vậy mà các ông không hiểu rõ bác sĩ Trần?
- Với khoa ngoại, năng lực cùng lý giải phẫu thuật lồng ngực của bác sĩ Trần không kém tôi, thậm chí có lĩnh vực còn lợi hại hơn tôi
Vừa nghe lời này, tất cả mọi người đều nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh của phòng phẫu thuật có nhiệt độ 22 độ C, độ ẩm 30% này
Trần Thương ở ngoại khoa lồng ngực lại có năng lực hơn cả chủ nhiệm Tỉnh?
Mà năng lực khâu mạch máu lớn ngoại khoa tim thì vượt qua tất cả mọi người ở đây
Chuyện này... Cũng quá khoa trương?
Mọi người có cảm giác đang quay phim truyền hình không thực tế.
...
Trần Thương vẫn tiếp tục khâu cùng vá khí quản bị tổn hại.
Người chung quanh nhịn không được bu lại, nhìn kỹ.
Vừa xem xét, mọi người khẽ gật đầu, quả nhiên rất lợi hại.
Khí quản vỡ vụn thành như vậy, giờ đã được khâu lại không chút sơ hở, hơn nữa tận khả năng giảm bớt vết sẹo, lợi dụng vết thương khâu hợp lý...
Thật lợi hại
...
Rất nhanh phẫu thuật đã hoàn thành
Trần Thương đang chuẩn bị tiến hành kết thúc công việc thì bỗng nhiên Hạ Cao Phong nói:
- Tiểu Trần, cho người trẻ tuổi một cơ hội rèn luyện đi, cậu cũng khổ cực rồi, nghỉ ngơi một chút.
Trần Thương đang chuẩn bị nói không khổ cực bỗng nhiên sửng sốt một chút
Mà lúc này, bác sĩ tuổi trẻ của ngoại khoa lồng ngực đứng đối diện, đỏ mặt nhìn Trần Thương.
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng, lúc này mới kịp phản ứng.
Anh sở dĩ không cho người khác là bởi vì không muốn phiền phức họ, dù sao anh làm xong phẫu thuật để người kết thúc công việc... Những người ở đây có ai là người có tư lịch cạn hơn Trần Thương?
Cho ai đều không thích hợp.
Vào giờ phút này, ánh mắt của bác sĩ ngoại khoa lồng ngực nhìn mình giống như... Nhìn Tỉnh Nhiên vậy.
Trần Thương có chút xấu hổ, đối với anh ta gật đầu nói:
- Vất vả anh rồi.
Tiểu bác sĩ vội vàng gật đầu:
- Trần lão sư, không khổ cực, không khổ cực! Anh phẫu thuật cầm máu mổ ngực tra xét thật tốt! Rất nhiều mạch máu tổn hại nhỏ xíu đều có thể tìm ra... Còn có chữa trị khí quản, thật sự là rất lợi hại! Hi vọng sau này có thể đi theo Trần lão sư học tập một chút.
Trần Thương sững sờ, cái gì mà Trần lão sư...
Ai, dù sao cũng dễ nghe hơn Thương lão sư.
Thế nhưng nghe người lớn hơn mình gọi mình lão sư, cảm giác cứ là lạ thế nào.
Luôn cảm thấy có chút... Thoải mái.
Ừm
Nghĩ tới đây, Trần Thương đột nhiên cảm thấy An lão sư và chủ nhiệm Đàm Trung Lâm, thiếu chính mình một tiếng - Ân sư
.
----
Mà lúc này, trong phòng phẫu thuật ngoại khoa tay của bệnh viện nhân dân tỉnh, xung quanh Đàm Trung Lâm đứng đầy bác sĩ trong khoa.
Hôm nay, bệnh viện nhân dân tỉnh nhận một ca người bệnh đặc biệt, tình huống tương đối nguy hiểm, khâu cơ nhưng độ khó cực kỳ cao, mà Đàm Trung Lâm gọi điện thoại cho Trần Thương không được, đành phải tự mình phẫu thuật.
Cũng may là... Cuối cùng đã thành công
Lúc này, Đàm Trung Lâm càng cảm khái Trần Thương tiểu Trần lão sư với phương pháp khâu Chen tinh thâm, mình còn kém quá xa.
Các bác sĩ xung quanh nhìn thủ pháp tinh diệu của Đàm Trung Lâm khi khâu cơ đều nhịn không được vỗ tay.
Thật lợi hại