Phẫu thuật nhanh chóng kết thúc, sau khi kiểm tra triệu chứng bệnh tật của người bệnh thì có thể yên tâm phần nào.
Vì những bộ phận trong lồng ngực đồng loạt chảy máu nên dẫn tới huyết khí ngực, cũng thành công cứu chữa được động mạch chủ rạn nứt của người bệnh.
Khắp phòng làm việc vang lên tiếng vỗ tay.
Nhưng Trần Thương biết rõ, tiếng vỗ tay này là dành cho tất cả mọi người, vì đây không phải chỉ là công lao của một mình anh, mà là công lao của mỗi một người, ai cũng đều dốc sức hợp tác.
Trên bàn phẫu thuật, chưa từng có anh hùng nào đủ can đảm để phấn đấu một mình.
Người bệnh được chuyển đến ICU, cần tiếp tục theo dõi để trị liệu.
Trần Thương chào tạm biệt mọi người, lúc quay về Tỉnh Nhị Viện đã là hơn bốn giờ chiều, một ca phẫu thuật thực hiện trong ba giờ, cũng không lâu lắm, vừa đúng lúc đi tới phòng làm việc bên khoa cấp cứu, Vương Dũng vội vàng đi tới:
- Chủ nhiệm vừa mới tìm anh đấy, sao tới giờ này anh mới đến?
Trần Thương sững sờ:
- Chuyện gì?
Vương Dũng chớp chớp mí mắt:
- Cũng không biết rõ nữa, nhưng mà.... Nhìn nét mặt chủ nhiệm đen lại, giống như đang tức giận chuyện gì, anh cẩn thận một chút vẫn hơn.
Trần Thương sững sờ, có ngày nào mà mặt chủ nhiệm Lý trắng đâu?
Nhưng quan trọng là rốt cuộc có chuyện gì đây?
Nghĩ tới đây, Trần Thương rút điện thoại ra, chuẩn bị bấm máy gọi đến chủ nhiệm Lý.
Nhưng đến khi mở điện thoại lên, trên màn hình hiện đến mười bảy mười tám cuộc gọi nhỡ.
Trần Thương ngay lập tức sững sờ, cái mẹ gì thế? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Vừa rồi phải làm phẫu thuật, nên điện thoại luôn để chế độ im lặng, đến khi ra về thì quên mở lại, nhưng từ mười hai giờ trưa đến bốn giờ chiều mà có đến mười bảy, mười tám cuộc gọi nhỡ, cũng thật là khó có thể tin.
Đàm Trung Lâm gọi năm sáu cuộc gì đó.
Lý Bảo Sơn gọi ba cuộc.
Tần Hiếu Uyên gọi hai cuộc.
Dương Thao gọi hai cuộc.
Tần Duyệt gọi một cuộc.
Và một số điện thoại lạ, nhưng số điện thoại này rất ấn tượng, một tràng số dài liên tiếp nối liền nhau.
Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, quyết định thử gọi Tần Duyệt để âm yếm với cô chút, thế là số đầu tiên anh chọn gọi lại là của Tần Duyệt:
- Alo? Có chuyện gì? Nhớ anh không?
Tần Duyệt cười ha ha một tiếng, bắt đầu trò:
- Nhớ anh? Thật không muốn làm anh mất hứng đâu! Nhưng chuyện là ba em gọi anh không được, nghĩ là anh không muốn nghe điện thoại của ông, nên mới lấy điện thoại em gọi thử.
Mồ hôi Trần Thương lập tức chảy đầy đầu, viện trưởng Tần đường đường là Nhất viện chi trưởng, sao có thể phạm nhị như thế.
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Không, không, cha cô điện thoại, tôi làm sao dám không nhận! Không có chuyện gì khác à? Viện trưởng Tần có chuyện gì?
Tần Duyệt gật đầu:
- Nói đùa gì đó, là có một người bệnh, trên mặt bị vạch một đường, cần phẫu thuật thẩm mỹ lại, không biết ai giới thiệu tới, gấp gáp chỉ thẳng tên anh nói muốn tìm anh khâu.
Tần Duyệt vội vàng nói:
- Người bênh này hẳn là còn đang chờ anh, anh cẩn thận một chút, gia thế người này hình như rất lớn.
Trần Thương sững sờ:
- Gia thế lớn? Có ý gì?
Tần Duyệt:
- Cha anh ta là chủ xí nghiệp nổi tiếng lẫy lừng ở thành phố An Dương của chúng ta, đại gia nghiệp, chủ yếu nhất là người này có chút... Hung hăng, nói tóm lại anh cẩn thận một chút là được rồi.
Cúp điện thoại, Trần Thương mới quay qua nhận điện thoại của Tần Hiếu Uyên.
Lúc này, trong phòng làm việc của viện trưởng, một người phụ nữ trung niên mặc quần áo hàng hiệu bên cạnh là một chàng trai đang ngồi trên ghế, Tần Hiếu Uyên đang cùng đối phương cười cười nói nói.
Thấy Trần Thương bắt máy, Tần Hiếu Uyên vội vàng nhận:
- Alo? Tiểu Trần à? Cậu làm phẫu thuật xong chưa?
Trần Thương sững sờ, vội vàng gật đầu:
- Vâng, viện trưởng Tần, phẫu thuật xong rồi, giờ tôi đang ở trong khoa.
Tần Hiếu Uyên nghe vậy, nhẹ gật đầu:
- Ừm, à tiểu Trần này, chỗ này của tôi có một người bạn, hiện tại trên mặt của con trai bạn tôi có chút ngoại thương cần xử lý, hiện tại tôi sẽ dẫn bọn họ xuống dưới.
Cúp điện thoại, Tần Hiếu Uyên cười nhìn hai người:
- Dương tổng, đi thôi, chúng ta đi xuống đi, tiểu Trần phẫu thuật xong rồi.
Dương Xuân Hoa khẽ gật đầu, mặt lộ ý cười:
- Vậy làm phiền viện trưởng Tần rồi, thực sự là ngại quá.
Tần Hiếu Uyên khoát tay áo:
- Khách khí khách khí, đi thôi, chúng ta cùng nhau xuống dưới.
...
Trần Thương thấy Tần Hiếu Uyên tự mình dẫn theo hai người xuống, khẽ lắc đầu cười một tiếng, kỳ thật, đại đa số khách VIP ngược lại rất dễ nói chuyện, các phương diện tố chất cũng rất cao.
Dù sao nói thật, có thể đường đường chính chính vươn lên tầng lớp thượng lưu, tố dưỡng và xử sự làm người của họ đều sẽ rất thành thục, khi cùng nói chuyện trời đất với bọn họ, thậm chí bạn sẽ cảm giác rất thoải mái dễ chịu.
Đây chính là một loại năng lực.
Đại đa số thời điểm, bạn sẽ cảm giác thành công tuyệt không phải ngẫu nhiên.
Nhưng có thể ở khoa cấp cứu gặp phải khách VIP, loại tỉ lệ này cũng quá nhỏ, ai không có chuyện gì thì đi tìm đến bác sĩ khoa cấp cứu làm gì.
Kỳ thật bệnh viện cũng có rất nhiều nội tình nhỏ, có vài khoa trời sinh đã dễ tiếp xúc với các nhân vật lớn, mà có vài khoa, người nhà bệnh nhân lại khó khăn tương đối nhiều.
Làm một ví dụ:
Nhu cầu đặc biệt bình thường của khoa lão cán bộ, khoa não, những phòng ban này có người bệnh tương đối đặc thù, hai người trước mắt dứt khoát chính là nhân vật lớn, bình thường nhìn thấy cán bộ chào đón niềm nở, đằng sau khoa não thổ hào có tiền cũng không ít.
So sánh mà nói, các khoa như khoa cấp cứu, khoa bệnh phổi, khoa u bướu rất khó tiếp xúc được với những người có vai vế, bệnh nhân ở khoa bệnh phổi đen đúa gầy gò, gia cảnh đa số đều như nhau, khoa ung bướu của tỉnh Nhị viện cũng là như thế, thậm chí có vài người bệnh đều chưa đóng nổi viện phí, đương nhiên, có tiền cũng có, nhưng đại đa số người mắc phải cái bệnh này, người có tiền đều nguyện ý đi ra ngoài tìm bệnh viện lớn, thậm chí là xuất ngoại.
Khoa cấp cứu... Trên cơ bản không có người giàu lui tới, dù sao đều là gặp mặt một lần, khoa cấp cứu sẽ giống như trạm dừng chân của người bệnh, sẽ không ở lại quá lâu.
Đương nhiên, đây chỉ là một loại đánh giá, cũng không phải tất cả mọi người đều vậy.
Trần Thương đánh giá chàng trai kia, từ cổ đến trên mặt được che bởi băng gạc, không có vết máu, hẳn là đã được xử lý qua.
Sau khi Tần Hiếu Uyên thấy Trần Thương, vội vàng nói:
- Đây chính là Trần Thương mà hai người cần tìm, bác sĩ Trần
Người phụ nữ trung niên thấy Trần Thương cũng hơi sững sờ, tuổi trẻ như vậy, là cậu ta à?
Người phụ nữ mặc một thân sườn xám kiểu Trung Quốc, nhìn rất quý phái:
- Chào Bác sĩ Trần, tôi là được viện trưởng Dương Thao giới thiệu tới, nghe nói cậu rất am hiểu lĩnh vực khâu da, lần này còn phải làm phiền cậu rồi.
Người phụ nữ này vô cùng khách khí, một câu nói cũng vững vàng, tìm không ra một chút sơ hở.
Ngay vừa rồi, Trần Thương đã nhận được điện thoại của Dương Thao, Dương Thao cũng đã nói qua tình trạng của người bệnh, đồng thời cũng xin nhờ Trần Thương hỗ trợ chiếu cố một chút, vì lẽ đó, Trần Thương cũng nhẹ gật đầu, vô cùng khách khí cười nói:
- Không phiền phức, không phiền phức.
Mà chàng trai kia từ đầu tới đuôi không nói lời nào, vẻ mặt âm trầm, nhìn Trần Thương, có chút bán tín bán nghi.
Dương Xuân Hoa nhìn thấy bộ dáng con trai mình như vậy, cũng nhịn không được thở dài, đứa nhỏ này thật sự là bị chiều hư.
Góc PR truyện: Hôn Nhân Ấm Áp Tổng Tài Bá Đạo Của Tôi (Dịch)