Sau khi đi ra khỏi phòng phẫu thuật, Trần Thương sắp xếp ổn thỏa cho chàng trai kia xong, chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng hững hờ có chút lãnh đạm của cậu ta, Trần Thương không biết nói gì.
Dương Xuân Hoa thấy thế, vội vàng xin lỗi cười một tiếng, nhìn Trần Thương nói:
- Bác sĩ Trần, cậu có gì cần dặn dò, nói với tôi là được rồi.
Vừa nói chuyện vừa lấy giấy bút từ trong túi xách ra.
Trần Thương gật đầu:
- Quá trình hồi phục cần xử lý vết sẹo, rất nhiều điều cần chú ý, tuyệt đối không nên sờ vào... Tốt nhất đến cơ sở thẩm mỹ chuyên nghiệp, đến chỗ của viện trưởng Dương là được, tiến hành một bước khôi phục hậu kỳ...
Trần Thương nói một chút, Dương Xuân Hoa nhớ kỹ một chút, mà chàng trai kia là người trong cuộc thì một chút thì không thèm để ý, giống như người bị thương không phải cậu ta.
Đối với sự giúp đỡ của Trần Thương, Dương Xuân Hoa vẫn vô cùng cảm kích:
- Thật sự là làm phiền bác sĩ Trần
Thế nhưng lúc này, chàng trai trẻ kia thấy mẹ mình cảm ơn như vậy, nhịn không được xùy một tiếng:
- Đây chính là công việc của anh ta, có cái gì phải cảm ơn, lại không phải đã cho anh ta một phần tiền hay sao?
Lời này mới ra, Trần Thương liền biến sắc
Thái độ của cậu không tốt thì có thể hiểu được, nhưng cậu nói những lời này thì có chút không thức thời rồi?
Thật sự là lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú.
Trần Thương nhịn không được lắc đầu, loại người này, về sau tuyệt đối không nên để cho mình gặp phải, bằng không có cho bao nhiêu tiền cũng sẽ không trị liệu.
Dù cho cậu quỳ xuống cầu xin, tôi cũng không thèm để ý.
Nghĩ tới đây, Trần Thương muốn đứng dậy rời đi.
Mà Dương Xuân Hoa nghe thấy lời này cũng lập tức có chút không chịu được, tức giận nhìn con trai mình:
- Trương Phàm, mau xin lỗi
Cậu ta hừ lạnh một tiếng:
- Xin lỗi? Con dựa vào cái gì? Con nói gì có lỗi sao? Cái này không phải chính là công việc của bác sĩ sao? Lại nói, mẹ cho anh ta bao nhiêu tiền trong lòng không có điểm sao? Ha ha
- Đoán chừng đủ một năm tiền lương của anh ta?
Nói xong, cũng không để ý tới mẹ mình, cười nhạo một tiếng, đi ra ngoài.
Trần Thương thấy thế, cười lạnh một tiếng, hi vọng không cần đến tôi lần thứ hai, bằng không dù cậu có quỳ xuống kêu ông nội cũng vô dụng
Loại người này
Không biết tốt xấu.
Dương Xuân Hoa vội vàng xin lỗi Trần Thương:
- Có lỗi với bác sĩ Trần, thực sự xin lỗi, đều tại tôi, tôi không quản giáo tốt con trai mình, thực sự là xin lỗi, rước lấy phiền phức cho cậu rồi.
Nói xong, Dương Xuân Hoa vội vàng chạy đi ra ngoài đuổi theo con trai mình.
Trần Thương lắc đầu, cười cười, không nói gì, đứng dậy đi ra.
Mà Tần Hiếu Uyên cũng biến sắc, có chút không cao hứng, Lý Bảo Sơn cũng càng mặt đen không lên tiếng.
Trần Thương gần đây ở trong giới chỉnh hình của An Dương thị bắt đầu có chút danh tiếng, kể từ sau khi cùng bệnh viện chỉnh hình Chí Tân hợp tác với hình thức cải biến, Trần Thương không cần mỗi tuần phải chạy tới chạy lui sang bên kia nữa.
Hơn nữa, khi Dương Thao cùng Tần Tường biết được tin tức này, lại đối với sự lui tới của Trần Thương càng thêm mật thiết mấy phần.
Dương Thao là người làm ăn, mấy đạo lý trong ngoài vòng đều hiểu rõ, đối với Trần Thương càng là hết sức lấy lòng, tài nguyên có chất lượng tốt cũng bắt đầu nghiêng về phía cậu.
Mà Trần Thương cũng được sự giúp đỡ của Tần Tường, dành thời gian đi thi chứng chỉ bác sĩ chỉnh hình.
Cứ như vậy, Trần Thương ở bên ngoài khai triển công việc cũng không cần phải lén lút nữa, dù sao cũng là có giấy chứng nhận để làm việc.
Buổi chiều sau khi tan tầm, Trần Thương nhận được điện thoại của Tần Tường, sang mai Đậu Hinh chuẩn bị xuất viện.
Đây là sau khi Đậu Hinh được phẫu thuật lần thứ hai nhập viện, bình thường loại da bị bỏng diện tích lớn như vậy sau khi được phẫu thuật chỉnh hình, khẳng định không phải một lần có thể hoàn hảo, sau đó Trần Thương đã từng tiến hành chữa trị hai lần, đều rất thành công, hiện tại hiệu quả khôi phục cũng rất tốt.
Nhưng hiệu quả sau cùng, Trần Thương cũng chưa từng thấy qua, nghĩ đến cô gái nhỏ không những thanh thuần mà còn trắng như tuyết trời đông ấy, Trần Thương vẫn mang hảo cảm trong lòng.
Cũng rất muốn biết hiệu quả sau phẫu thuật thế nào.
Hi vọng gương mặt được phẫu thuật thành công có thể thành công xua tan mọi lo lắng trong lòng cô, quét tự ti vào ở chỗ sâu nhất trong lòng, có thể biến thành ánh nắng đáng yêu thiện lương.
Thế là, khi đang muốn thu thập chuẩn bị giao ban.
Lúc này, Tần Hiếu Uyên bỗng nhiên đi ngang qua, trông thấy Trần Thương đang muốn rời đi, vội vàng gọi Trần Thương lại.
- Tiểu Trần? Tan làm à?
Trần Thương sững sờ, nhìn thấy viện trưởng Tần, cười một cái:
- Vâng, viện trưởng Tần, ngài cũng tan làm à?
Tần Hiếu Uyên nhẹ gật đầu, cười trấn an nói:
- Chuyện ngày hôm nay không cần để ở trong lòng, tiểu tử kia không hiểu chuyện.
Trần Thương mỉm cười:
- Chúng ta làm bác sĩ, loại chó mèo gì mà chưa từng thấy qua?
Tần Hiếu Uyên nghe thấy Trần Thương nói câu nói này, nhịn không được cười lên một tiếng, nhìn thấy Trần Thương có vẻ như không thèm để ý, kỳ thật Trần Thương đã sớm đem cậu ta ví von thành con chó con mèo rồi.
Nhưng cũng không quan trọng.
Tần Hiếu Uyên không quan trọng lắc đầu, những chuyện này đi qua liền đi qua, điều ông quan tâm nhất là một chuyện khác:
- Khoảng thời gian này tôi nhìn thấy Tần Duyệt bận bịu làm phân tích số liệu gì đó, buổi tối hôm nào cũng tăng ca đến hơn một giờ, người trẻ tuổi không thể quá mệt mỏi, phải kết hợp khổ nhàn biết không?
Lão Tần quan tâm nhất vẫn là con gái bảo bối quý giá nhà mình, ngày nào cũng tăng ca, đều sắp khiến lão Tần đau lòng không chịu được
Con gái bảo bối nhà mình, đến mình còn không nỡ sai việc, vậy mà đến chỗ này của cậu ta lại phải làm trâu làm ngựa.
Thế nhưng, lời nói của lão Tần con gái căn bản không nghe
Lão Tần cũng không có cách nào khác, đành phải cách núi đánh hổ, đến nhắc nhở Trần Thương một chút.
Quả nhiên, vừa nghe lời này, trong lognf Trần Thương cũng không khỏi chấn động, nói thật, anh thật cảm động hết sức...
Nghĩ tới đây, Trần Thương vội vàng nói:
- Viện trưởng Tần yên tâm, chuyện này giao cho tôi.
Tần Hiếu Uyên nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:
- Tiểu Trần, có chí tiến thủ là chuyện tốt, nhưng... Cũng không cần quá mệt mỏi.
- Cậu cũng thế, tôi nghe nói gần đây cậu vừa tan làm đã chạy tới Đông Đại Nhất viện, sắp mệt muốn chết rồi, tuổi còn trẻ, chú ý thân thể.
Trần Thương cười nói:
- Cảm ơn viện trưởng Tần quan tâm.
Nhìn bóng dáng Trần Thương đi xa, Tần Hiếu Uyên thở dài, ông quan tâm Trần Thương khi nào chứ, ông là đang... Lo lắng cho con gái của mình sẽ phải làm góa phụ
Nói thật, biết nữ chi bằng phu. Tần Hiếu Uyên nhìn Tần Duyệt lớn lên, con bé này tính cách bướng bỉnh, một khi đã quyết định chuyện gì, bảy tám con trâu đều kéo không được.
Đoạn thời gian trước cả nhà giáo sư Ngô Học Dục còn cùng gia đình Tần Hiếu Uyên đi ra ngoài ăn cơm, muốn tác hợp cho con cái hai nhà.
Kỳ thật con trai của Ngô gia cũng không tệ, tốt nghiệp trường danh giá, cách làm người cũng không tệ.
Kết giao một cái cũng không tệ.
Thế nhưng khi Tần Duyệt cùng người ta xem phim lại tìm lý do bỏ chạy.
Về sau gọi điện thoại cũng không tiếp tục đi gặp mặt.
Chuyện này thật khiến Tần Hiếu Uyên bất đắc dĩ, con trai Ngô gia người ta cũng rất không tệ, thế nhưng Tần Duyệt lại không ưng ý.
Thế nhưng Trần Thương tiểu tử này, cả ngày để con gái nhà mình đi sớm về tối.
Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên nhịn không được thở dài.
Aizz...
Con gái lớn đều không dùng được...
Lắc đầu, Tần Hiếu Uyên thở dài, nhìn bóng dáng đang khuất dần của Trần Thương.
Kỳ thật, tiểu Trần cũng không tệ.
Là một người có tiềm lực không tệ.
Còn gia thế...
Tần Hiếu Uyên cũng không quan tâm, dù sao ông ở thành phố An Dương cũng là nhân vật nổi tiếng số một, còn giúp không được con rể à?