Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 379 - Chương 380: Trực Đêm

Khi bac si mo hack full
Chương 380: Trực Đêm
 

--

Tâm tình Trần Thương không tệ.

Người gặp việc vui tinh thần sẽ thoải mái, nhìn mấy cái phẫu thuật màng tim của mình nguyên một đám không phải cấp cao thì chính là cấp đại sư, Trần Thương nói thật, có chút bành trướng.

Duy nhất có chút khó chịu chính là tối nay phải trực ca đêm, không có cách nào đến Đông Đại Nhất Viện khoe tài.

Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm thấy vẫn nên nhịn một chút đi.

Lúc sắp tan tầm, Trần Thương vô tình thấy một cái bóng người quen thuộc, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng.

Mẹ nó

Tại sao lại là hắn! ?

Không sai, tối nay Trần Thương sẽ cùng bác sĩ Nghiêm Minh trực ca đêm.

Nghĩ đến cái này, Trần Thương cảm thấy tim có chút đập mạnh và loạn nhịp.

Khoa cấp cứu có câu nói thật sự rõ ràng, không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng đội như heo.

Gặp phải Nghiêm Minh, Trần Thương thật sự chỉ muốn chửi má nó.

Nhưng mà... Thôi được rồi

Ổn định rồi nói sau, gặp phải chuyện gì cũng nên lưu ý một chút.

Kỳ thật không phải Trần Thương đi có quá nhiều thành kiến Nghiêm Minh, mà bác sĩ này thật sự có chút không biết chịu trách nhiệm...

Màn đêm dần buông xuống, Trần Thương ăn thức ăn ngoài, bắt đầu lần lượt kiểm tra các phòng một lần.

Đây là thói quen mà Trần Bỉnh Sinh dạy cho Trần Thương, không quản lúc nào, trước khi anh làm ca đêm nhất định phải hiểu rõ đầy đủ về bệnh nhân của cậu.

Nhất định phải nắm rõ trong lòng

Bởi vì cứ như vậy, cho dù xảy ra chuyện đặc biệt gì, cũng có thể kịp thời đưa ra điều chỉnh.

Hơn nữa phải giảng giải cho người bệnh mấy câu, dù sao bọn họ cũng không hiểu nhiều về bệnh tật.

Điểm này Trần Bỉnh Sinh làm rất không tệ, người bệnh của ông trên cơ bản tất cả thông tin đều có thể rõ ràng trong lòng, đây không phải bởi vì lão Trần có Thiên phú dị bẩm nên đã gặp qua là không quên được.

Mà bởi vì ông quá mức chuyên chú cùng nghiêm túc đối với người bệnh, bất kỳ một ngón tay đánh dấu cái gì đều sẽ vừa vặn lúc đi ra liền phân tích rất lâu, cho nên mới thuần thục như thế.

Đây là thói quen tốt mà Trần Thương học được ở trên người lão Trần.

Sau khi bận rộn một lần, đã gần mười giờ rồi.

Chuẩn bị trở về phòng làm việc, Trần Thương vừa vặn thấy Nghiêm Minh bưng một ly nước giữ ấm ngồi chỗ y tá, cười nói với một đám tiểu y tá, trò chuyện quên cả trời đất, Thường Lệ Na ở một bên làm việc.

Trần Thương cũng không muốn quản, nhưng vừa nghĩ đến vừa rồi khi kiểm tra phòng, có một người bệnh hình như là nhồi máu cơ tim hôm nay mới được chuyển tới, thế là nhịn không được nhắc nhở một câu.

- Nghiêm lão sư, để ý người bệnh giường số 13 một chút, hôm nay tim bị đau thắt cấp tính nên được chuyển vào, đừng để xảy ra chút chuyện gì?

Nghe thấy Trần Thương nói vậy, Nghiêm Minh mỉm cười, nhàn nhạt nhẹ gật đầu:

- Được rồi tiểu Trần, một lát nữa tôi sẽ đi qua nhìn xem.

Sau khi nói xong, ông tiếp tục trò chuyện với tiểu y tá quên cả trời đất.

Trần Thương lắc đầu, đi về phòng làm việc.

Không thể không nói, loại đàn ông như Nghiêm Minh này, nếu như không tính nghề nghiệp cùng những thứ khác thì cũng ra dáng dấp của một ông chú già, sắc mặt hiền lành, nói chuyện hài hước, hành vi làm việc không nhanh không chậm, xưa nay không mắng chửi người, đối với tiểu y tá cũng là cười híp mắt, dù sao cũng khá vui tính.

Sau khi so sánh một chút, Trần Thương phát hiện chính mình học được tật xấu của Trần Bỉnh Sinh, chính là có đôi khi nóng vội, sẽ rất dễ quát người khác.

Một câu quát người này có thể là vô tâm, do trong lòng gấp gáp, phải nhanh chóng khai triển cứu viện, nhưng... sẽ rất dễ đắc tội với người ta.

Dù sao không phải ai cũng có thể hiểu bạn

Trần Thương không để ý lắc đầu, trở về phòng bệnh.

Rạng sáng lúc hai giờ ba mươi phút, Trần Thương ngồi trước máy vi tính, cầm điện thoại, đang nghiên cứu những cái không có tình tiết kia, chỉ có đao thật thương thật phim chụp X-quang có xương có thịt.

Không biết qua bao lâu, video kéo dài hơn ba mươi phút, Trần Thương đã xem hết.

Dù sao cái đồ chơi này ai sẽ ngồi mà xem từng giây từng phút, chưa nói có mệt mỏi hay không, căn bản không được xem mấy cái phim chụp X-quang.

Trần Thương vẫn chưa thỏa mãn duỗi lưng một cái, hít vào một hơi, video thật hay

Ca phẫu thuật này làm thật là tốt

Duy nhất không được hoàn mỹ chính là phí lưu lượng HD.

Nghĩ tới đây, Trần Thương nhịn không được đau lòng tới phần ăn của mình.

Bình thường mà nói, khoảng thời gian này có hai loại cảm giác, một loại là quá buồn ngủ muốn đi ngủ, một loại là quá đói muốn ăn chút gì đó.

Trần Thương hoạt động một chút, một mực ngồi một chỗ xem phim lâu như vậy sẽ không tốt cho cơ thể.

Hoạt động một chút, Trần Thương quyết định không thì ngủ một lát, không thì gọi thức ăn ngoài.

Sau khi đi ra, hai cô y tá trực đang ngồi xem TikTok, truyền đến âm thanh sống động quen thuộc.

Nghiêm Minh đã sớm không biết đi đâu ngủ rồi.

Dù sao người qua tuổi trung niên, bác sĩ Nghiêm rất am hiểu dưỡng sinh.

Trần Thương cũng muốn trở về ngủ một lát, thế nhưng rồi nghĩ lại, vẫn cảm thấy Nghiêm Minh này không đáng tin cậy, đừng để một khi ngủ sẽ xảy ra chuyện gì thì không xong.

Ăn một chút gì đi.

Trần Thương ra đại sảnh của khoa cấp cứu, đứng ở cửa ra vào, cảm thụ được gió đêm đặc biệt của ngày mùa hè, mang tới từng tia ớn lạnh, cái này không giống với điều hoà không khí trong phòng phẫu thuật.

Loại lạnh lẽo này khiến người ta cảm thấy có chút chân thực.

Trần Thương cảm nhận được sự trống rỗng trong bụng truyền đến, m có nên đặt thức ăn ngoài không?

Ngay khi Trần Thương đang do dự, bỗng nhiên Thường Lệ Na đi ra.

- Sao anh lại ở ngoài này?

Trần Thương sững sờ:

- Đi ra hít thở không khí.

Thường Lệ Na bỗng nhiên dụ dỗ nói:

- Có muốn đi ăn khuya không? Ví dụ như... Xâu nướng gì đó?

Thường Lệ Na nháy mắt đánh tan ý chí đối với món ăn ngon mà Trần Thương đang nghĩ tới giờ vẻn vẹn chỉ còn lại lớp mỏng.

Ngoài miệng nói không muốn, tay đã không tự chủ móc điện thoại ra chuẩn bị ấn mở Meituan.

Mà lúc này đây, Thường Lệ Na giống như đã lên kế hoạch từ lâu, mở Meituan của mình ra, thở dài:

- Ai, quá đắt, cái giờ này mỗi người một phần, giá cả thấp nhất của người ta đều phải ba bốn mươi khối, hơn nữa còn phải thêm năm khối tiền phí giao đồ ăn.

Thường Lệ Na nói một câu, bỗng nhiên khiến Trần Thương cảm thấy nhịn một chút vẫn hơn, không ăn cũng tiết kiệm được không ít tiền đâu.

Nghĩ tới đây, Trần Thương mỉm cười:

- Kỳ thật, lúc này ăn cơm đối với thân thể không tốt, tôi đi ngủ một chút.

Thường Lệ Na ung dung nói:

- Ai, tôi còn đang định gửi ảnh cho Tần Duyệt cho cậu, ai... Một chút khí lực cũng không có, làm sao bây giờ?

Dù là thẳng thắn cương nghị như Trần mỗ nhân, giờ khắc này bỗng nhiên quay người:

- Đi đi đi, tôi cũng đói bụng, vừa vặn, tôi đến mời khách, cô chọn đi.

Thường Lệ Na nghe xong:

- Tôi cũng không có uy hiếp anh

Trần Thương hiên ngang lẫm liệt:

- Hai chúng ta đây là cách mạng hữu nghị.

Bỏ ra hơn năm mươi tệ, đặt tới hai phần cơm chiên đựng trong khay sắt, bảy tám xiên bột mì nướng, mười món ăn vặt thượng vàng hạ cám, cũng khá phong phú.

Nhưng mà, khoa cấp cứu giống như vĩnh viễn có một hiện tượng đến nay vẫn là thế giới bí ẩn chưa có lời đáp: Càng những lúc đang buồn ngủ díp mắt, hoặc càng là khi muốn ăn vừa vặn chuẩn bị ăn như gió cuốn thì sẽ càng có khả năng xuất hiện người bệnh gặp nguy hiểm

----

Bình Luận (0)
Comment