Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 381 - Chương 382: Quy Tắc Là Để Bảo Vệ Bác Sĩ

Khi bac si mo hack full
Chương 382: Quy Tắc Là Để Bảo Vệ Bác Sĩ
 

--

Chỉ một chữ, nhưng đã bao hàm tất cả oán khí trong người Trần Thương lúc này, một chữ đã bao hàm tất cả những cái gọi là không cam tâm trong Trần Thương.

Con mẹ nó chứ, anh đường đường là một bác sĩ, bác sĩ cấp cứu

Còn mặt mũi nữa sao?

Có thể trở nên có trách nhiệm hơn chút không?

Lúc này, Thường Lệ Na cầm bệnh án người bệnh chạy tới.

- Bệnh nhân nam 62 tuổi, khi đến bệnh viện ngực đau một giờ, làm điện tâm đồ, nhìn thấy ST-T rõ ràng có đoạn thay đổi, nhưng khi rút máu xét nghiệm Troponin thì vẫn bình thường, người bệnh là người bị cao huyết áp, lần này lại đau ngực, khả năng mắc hội chứng sơ vữa động mạch vành cấp tính là rất lớn.

Trần Thương và Triệu Kiến Hải nhịn không được liếc nhau.

Là đàn ông đã bước đến tuổi già, đau ngực, chắc chắn việc đầu tiên cần cân nhắc chính là nhồi máu cơ tim.

Đây là suy nghĩ cấp cứu vô cùng đơn giản.

Sở dĩ người bệnh ở lại bệnh viện, chắc chắn là lo lắng vấn đề nhồi máu cơ tim cấp tính phát tác, mặc dù Troponin là bình thường, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này.

Hiện tại, lại nảy sinh thêm vấn đề bị sốc tim mạch....

Kỳ thật hậu quả không cần nói cũng biết.

Nếu như xác định bệnh nhân là bị nhồi máu cơ tim, nhồi máu cơ tim nếu nghiêm trọng sẽ khiến công năng của trái tim suy kiệt trong nháy mắt, và khi trái tim không có cách nào để bơm máu, sẽ xuất hiện hiện tượng bị sốc tim mạch, biểu hiện là huyết áp thấp, hô hấp khó khăn, cảm giác sắp chết, vân vân.

Mà tương tự

Một khi phát sinh vấn đề bị sốc tim mạch, thì chỉ có thể nói là cửu tử nhất sinh

Đúng lúc này, trái tim người bệnh đột nhiên ngừng đập.

Mọi thứ tới quá mức đột nhiên, hầu hết mọi người cũng không kịp chuẩn bị bất cứ cái gì.

Trần Thương vẫn hành động như cũ, anh không ngừng nén Ngoại lồng ngực cho người bệnh.

Cứ cách mấy phút y tá lại cho một mũi adrenalin, nhưng tâm điện đồ vẫn đứng nguyên, không hề có bất kỳ biểu hiện khởi sắc nào.

Bác sĩ nội khoa tim đã tới, nhưng tiếc là vào giờ phút này sẽ không thể giải quyết được vấn đề gì nữa.

Chỉ có thể đứng nhìn Triệu Kiến Hải, Trần Thương và y tá đang dốc toàn lực cấp cứu

Giờ phút này, người nhà người bệnh cũng tới, một cậu con trai và ba người con gái, bọn họ đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, Thường Lệ Na đã bàn giao bệnh tình.

Cả bốn người ai cũng nôn nóng bất an, nhìn ba cô con gái, trẻ tuổi nhất cũng phải hơn bốn mươi tuổi, còn cậu con trai là em út, nhìn chắc cũng chỉ hơn ba mươi.

Lúc này, cậu con trai đứng ở một nơi riêng biệt, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn cửa phòng cấp cứu.

Còn ba cô con gái thì khóc ồ lên.

----

Hiện giờ, bên trong phòng cấp cứu, Triệu Kiến Hải ngẩng đồng nhìn đồng hồ gắn trên tường, đã cấp cứu 40 phút, đoán chừng đừng đùa.

Hắn nhịn không được thở dài, kéo Trần Thương một cái:

- Được rồi.

Sau khi Trần Thương nghe thấy hai chữ này, anh cũng không dừng tay, ngược lại còn tiếp tục ấn thêm mấy lần nữa.

Thế nhưng ông ta là người

Ấn liên tục hơn bốn mươi phút đồng hồ, hai tay lúc này gần như đã mất tri giác.

Nhưng khi nghe thấy Triệu Kiến Hải nói ra hai từ “Được rồi”, anh biến sắc.

Anh hiểu rõ điều này có ý vị gì.

Điều này có nghĩa, một sinh mạng đã kết thúc.

Tuy là nói làm ở khoa cấp cứu đã thấy qua nhiều lần sinh ly tử biệt.

Thế như vào thời khắc này, liệu ai có thể có được cái gọi là ý chí sắt đá nữa chứ?

Trần Thương cũng đã thấy nhiều ca cấp cứu thất bại.

Như dù là vậy, vào lúc bản thân để sinh mệnh người ta tuột khỏi tay mình, cảm giác bất đắc dĩ này thật sự khó mà miêu tả được

Một câu nói được rồi, nghe thì cứ ngỡ như bình thường.

Nhưng thực chất trong lời nói đó, đều là bất đắc dĩ.

...

Trần Thương xích lại gần người bệnh, khuôn mặt bầm tím, da thịt toàn thân đều đã tím xanh, tứ chi lạnh buốt, con mắt mở lớn, không còn phản xạ với ánh sáng....

Tất cả những dấu hiệu này cơ hồ đều đang hướng đến một kết quả rõ ràng....

Đây là dấu hiện nhận thấy người bệnh đã chết.

Trần Thương lập tức thoát lực, ngã xụi lơ trên mặt đất.

Triệu Kiến Hải đứng dậy đi ra bên ngoài, ra ngoài trao đổi với người nhà, đoán chừng sẽ báo tin tức xấu nhất này với người nhà người bệnh.

Cái này có lẽ sẽ là một thứ khiến người ta khó chịu suốt đêm nay.

Vì dù sao lúc người bệnh được đưa tới đây, người ta vẫn rất bình thường, đột nhiên lại xảy đến chuyện này, người nhà chắc chắn sẽ không chấp nhận được.

Nhưng mấy chuyện kiểu này cũng không phải là ít gặp.

Ai có thể nghĩ tới trường hợp người bệnh có thể té xỉu trong phòng vệ sinh lúc đang đi wc chứ?

Ai có thể nghĩ tới người bệnh cấp cứu mà không có người bồi bảo hộ?

Ai có thể nghĩ tới...

Ai cũng nghĩ không ra

Sinh mệnh lúc nào cũng yếu ớt như vậy, thế nhưng với tư cách là người làm việc trong ngành y tế này, chỉ cần có thể là sẽ tận tâm tận lực cùng người bệnh nói nhiều một tiếng, đa số là suy tính một chút về người bệnh.

Người bị nhồi máu cơ tim vốn đã rất nguy hiểm, nhất định là phải căn dặn mọi lúc mọi nơi.

Trần Thương đứng dậy, hai tay chống trên giường, thế nhưng cánh tay lại có chút bất ổn, tiếp tục té lăn trên đất.

Nghiêm Minh không có ra ngoài, hắn thậm chí không dám ra ngoài, nhìn thấy Trần Thương ngã sấp xuống đất, muốn chạy tới đỡ.

Bỗng nhiên Trần Thương nén giận đánh ra một quyền

Đánh thẳng mặt Nghiêm Minh

- Ông mẹ nó không xứng làm bác sĩ

Hai mắt Trần Thương rưng rưng, hai tay nắm chặt, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Minh:

- Ông khoát áo blouse lên người, còn cảm thấy xứng đáng sao?

Nghiêm Minh trầm mặc, ngồi bệt xuống đất, mặc cho máu mũi chảy ồ ồ ra.

Ông còn biết nói gì nữa?

Ông cũng không có giảo biện.

Giảo biện giờ có nghĩa lý gì chứ?

Có lẽ chuyện này và Nghiêm Minh thật sự không có quan hệ.

Nhưng mà, anh sẽ thật sự tin dùng nhân viên y tế có trách nhiệm như vậy sao?

Trần Thương muốn đưa tay lên lau nước mắt, nhưng đến nửa ngày cũng không nâng tay lên nổi, đành mặc cho hai hàng nước mắt nóng chảy dài.

Có lẽ có ít người cảm giác, thời gian dài sống lâu cùng lâm sàng, sẽ đối với sinh mạng chết lặng.

Kỳ thật, chết lặng không phải đối với sinh mạng, mà chính là đối với hiện trạng chữa bệnh bất đắc dĩ.

Nhưng vô luận là lúc nào, khi đối mặt sinh mệnh giống như thời điểm đồng hồ cát không ngừng trôi qua, một loại muốn bắt lấy lại không ngừng xói mòn... Một loại muốn cấp cứu, nhưng lại cảm giác vô năng vô lực, thật rất mệt mỏi.

Nghiêm Minh không lên tiếng, máu mũi dính trên quần áo, ông không có để ý tới, mặc cho chúng dính ở bên trên áo blouse trắng.

Bách vị tạp trần.

Ngồi ở đằng kia, hai mắt ông vô thần, suy nghĩ ngàn vạn.

Trong đầu không ngừng mà nhớ lại đủ loại tràng cảnh trong hai ba mươi năm qua.

Đã từng ông cũng giống như Trần Thương, triều khí phồn thịnh, tích cực hướng lên, đối với sinh mệnh có một loại chấp niệm.

Thế nhưng qua thời gian dần qua ông phát hiện, năng lực của mình càng ngày càng nhỏ.

Tiêu cực?

Lười biếng?

Hay là tâm đã tê rần?

Đều không phải, nhưng cũng đều đúng.

Hơn hai mươi năm chuyện cũ thoảng qua như mây khói, không ngừng hiện lên trong lòng.

Khi đó chữa bệnh tranh chấp, Nghiêm Minh có lỗi không? Có lỗi

Nhưng lĩnh vực chữa bệnh đúng với sai thật sự có giới hạn rõ ràng như vậy không?

Nghiêm Minh đã từng cảm thấy, không có cái gì quan trọng hơn cứu người.

Quy tắc có quan trọng không?

Khi đó ông cho rằng rất nhiều quy tắc đều là dư thừa, thậm chí những quy tắc này ảnh hưởng tới tiến hành cấp cứu chữa bệnh bình thường.

Về sau mới phát hiện, quy tắc nhưng thật ra là dùng để bảo vệ chính bác sĩ.

----

Bình Luận (0)
Comment