Buổi tối, Phó Ngọc Lan về đến phòng lấy điện thoại ra liên hệ với Trần Thương:
- Bác sĩ Trần, Chào anh.
Trần Thương trông thấy là Phó Ngọc Lan, tò mò hỏi:
- À! Tiểu Lan, chào cô, có chuyện gì à?
Phó Ngọc Lan mới đem chuyện bên này nói một phen:
- Bác sĩ Trần... Thật không có chuyện gì không tốt, chỉ là chị em chúng tôi quá nhiều người muốn chỉnh luôn, nhưng giá cả có chút quá đắt... Đương nhiên, tôi không phải nói giá tiền này cao, kỳ thật tôi cảm thấy một trăm vạn rất đáng giá, nhưng bọn họ đều muốn làm một cái.
- Bọn họ muốn để tôi hỏi một chút, có thể trả góp hay không?
Lời này mới ra, thật đúng là làm cho Trần Thương do dự
Anh thật đúng là không biết bệnh viện chỉnh hình có thể trả góp hay không?
Nghĩ tới đây, Trần Thương nói ra:
- Tôi giúp cô hỏi một chút.
Nói xong, Trần Thương trực tiếp bấm điện thoại Trương Chí Tân, nói ra chuyện trả góp.
Sau khi Trương Chí Tân nghe xong, lập tức vỗ trán một cái
- Trời ơi, tiểu Trần, cậu quả thực là một thiên tài ! Biện pháp tốt như vậy cũng có thể nghĩ ra được, có thể! Tuyệt đối có thể
- Trả góp được, đúng như vậy, đích thật là có thể gia tăng rất nhiều khách hàng tiềm năng
Trương Chí Tân đầu óc xoay chuyển rất nhanh, nháy mắt hiểu được trong đó ý nghĩa ở nơi nào.
Do đó, Trần Thương quyết định hẹn sáu cô gái này sẽ làm phẫu thuật nâng ngực vào tuần tới.
Trần Thương có chút sung sướng.
Dù sao, đây cũng là... 6 triệu nha.
Bất kể người bệnh và bệnh viện sẽ phân chia như thế nào, Trần Thương không phải phân chia giống như vậy, những số tiền kia bệnh viện Chí Tân đều đưa đến đầy đủ cho Trần Thương.
Nghĩ đến đây, Trần Thương cảm thấy thật phấn khích
Rốt cuộc nói như thế nào, thì anh cũng chỉ là một bác sĩ không nổi tiếng, phải mất rất nhiều thời gian mới có thể kiếm đủ nhiều tiền như vậy?
Khả năng cả một đời có thể kiếm một bộn tiền.
Nghĩ tới đây, Trần Thương phấn khích hẳn lên.
Tuy nhiên, Trần Thương còn chưa có ý thức được rằng tầm ảnh hưởng của anh chỉ mới bắt đầu phát triển, và dần dần sẽ có nhiều người tìm đến anh.
Cuối cùng, nhóm người bệnh đầu tiên cũng ra ngoài, lúc này tầm ảnh hưởng của anh đã đạt đến đỉnh cao, bây giờ Trần Thương mới thực sự bắt đầu tức giận.
Ngành chữa bệnh khác với những ngành còn lại.
Anh coi trọng nhất là sự tuyên truyền danh tiếng của mình với người bệnh, cũng chính là cái gọi là truyền miệng.
----
Sau khi quyết định phẫu thuật, khoảng thời gian này anh cần chuẩn bị tốt trước khi phẫu thuật, suy cho cùng không nên làm việc dư thừa mà cần yêu cầu sự phối hợp nhịp nhàng.
Thật ngạc nhiên là lần này huấn luyện viên đặc biệt không có phản đối, đối với mong ước muốn sửa ngực của mọi người, cô không có cự tuyệt.
Cho dù phải tạm dừng luyện múa trong một thời gian dài, nhưng so sánh với việc luyện múa, cô cảm thấy chuyện phát huy thân hình thành tuyệt mỹ mới là quan trọng nhất
Vì dù sao thì trình độ và kỹ thuật của đám học trò này của cô đã rất tốt.
Con người khi bận rộn thì rất bận rộn, đều mong muốn được nghỉ ngơi một chút.
Nhưng mà một khi đã rảnh rỗi thì nhàn đến phát chán.
Trần Thương dành cả một ngày ở nhà, rốt cuộc không thể nào ngồi yên được nữa, đứng dậy dọn dẹp một phen, và quyết định đi xem nhà ở một chút.
Thuận tiện mua thêm một chiếc tay ga và cố gắng đi xem nhà càng nhanh càng tốt.
Thành thực mà nói, giá cả nhà ở thành phố An Dương tương đối ổn định, mấy năm này giá cả cũng không biến đổi lớn lắm,
Ngồi trên xe, Trần Thương tiện tay lấy mở ra phần thưởng.
[Một kỹ năng cấp thấp ngẫu nhiên từ Mạnh Hi]
Tiện tay nhấn kích hoạt.
Trần Thương đối với giá trị món đồ này cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Dù sao kỹ năng cấp thấp ngẫu nhiên sẽ ra được cái gì?
Khẳng định không phải là đồ tốt.
[Đinh! Xin chúc mừng, anh đã nhận được một máy hệ thống tạo nhịp tim: Vật phẩm màu tím!]
Trần Thương đầy sững sờ
Mắt lập tức trợn tròn.
Tốt… đúng là một kỹ năng tốt nha.
Máy hệ thống chỉnh nhịp tim
Hay còn được gọi là máy lập trình tạo nhịp tim điều khiển tự động.
Chủ yếu là những cái máy chỉnh nhịp tim cho người bệnh kia thường hay trục trặc do nhiều nguyên nhân, nên chúng cần phải kiểm tra thường xuyên.
Kỳ thật nói thẳng ra thì máy điều hoà nhịp tim giống như một lập trình viên.
Đây là một kỹ năng phẫu thuật cấp hai trong phẫu thuật tim.
Nó... thật khó để nói ra.
Bởi vì bình thường mà nói, xưa nay người bệnh không bao giờ đến khoa cấp cứu vì máy tạo nhịp tim, cái họ đến tìm là bác sĩ chữa bệnh tim của họ.
Dù sao khi đó, không ai cho là máy điều hoà tim là phương tiện thuận tiện nhất.
Trên thực tế, dần dần sẽ phát hiện một chuyện là người bệnh đang chậm rãi hiểu biết nhiều hơn.
Có rất nhiều người bệnh hiểu rõ căn bệnh lâu dài của mình còn chuyên nghiệp hơn cả bác sĩ.
Vì vậy, bọn họ biết mình xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Đặc biệt là người bệnh nội khoa thần kinh và người bệnh nội khoa tim.
Bọn họ đối với bệnh tật của chính mình hiểu rất rõ…Thậm chí hiểu rõ đến nỗi còn có thể chỉ dẫn người khác dùng thuốc.
Tuy nhiên, tốt hơn hết vẫn nên thận trọng đối với thứ đồ này.
…
…
Sau khi đón xe đến một toà nhà mới nhất, cô gái của bộ phận môi giới đã đứng đó và chờ đợi khách hàng.
Hiện tại, suy nghĩ của Trần Thương tương đối đơn giản, tốt nhất không nên mua giá quá đắt, chỉ cần tìm một cái nhà không tệ có bố trí ba phòng là được.
Dù sao nếu mua căn nhà quá lớn, tự một mình mình ở thì không cần thiết lắm.
Ba gian phòng cho dù sau này có kết hôn ở cũng đủ rồi.
Nói ra nhu cầu của mình một lần, Trần Thương nhìn lại một trong số các ngôi nhà, và trong đầu anh cũng đã có một số ý định.
Mặc kệ lời dụ ngọt của cô gái bán nhà, Trần Thương vẫn quyết định rời đi.
Dù sau xung quanh vẫn còn rất nhiều ngôi nhà, Trần Thương cũng không ngu ngốc đến nỗi khi chỉ vừa xem một lần là mua.
Thế nhưng đi lang thang một hồi, Trần Thương đột nhiên cảm thấy một mình đi coi nhà thật nhàm chán.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương quyết định tìm người đi coi nhà cùng mình.
Anh lấy điện thoại ra và thuần thục bấm một cái dãy số.
- Này? Đã cuối tuần rồi còn quấy rầy bản đại tiểu thư đi ngủ, cậu có biết đây là tội đáng chết ngàn lần không?
Giọng nói lười biếng của Tần Duyệt vang lên, tựa hồ quả thật còn đang ngủ.
Trần Thương cười to:
- Ngủ cái gì, mau ngồi dậy cùng tôi làm một việc vô cùng lớn đi
Tần Duyệt đang mặc đồ ngủ, nghe anh nói việc lớn, liền lập tức cười khẩy:
- Lớn là lớn bao nhiêu?
Trần Thương suy nghĩ một lát:
- Việc làm ăn mấy triệu
Tần Duyệt lập tức ngồi dậy:
- What the f* ck! Cậu vừa đi ăn cướp hả?
Trần Thương nói:
- Cô tranh thủ thời gian đi, tôi đến gặp cô, giữa trưa tôi mời cô đi ăn lẩu rồi uống trà sữa! Tôi sẽ đợi cô ở dưới nhà.
Sau khi nói xong, Trần Thương cúp điện thoại, gọi xe đến thẳng ký túc xá của bệnh viện.
Tần Duyệt từ trên giường bật dậy, kéo lê đôi dép bông chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt.