Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 407 - Chương 408: Em Yêu Anh! Ngủ Ngon...

Khi bac si mo hack full
Chương 408: Em Yêu Anh! Ngủ Ngon...
 

Loại chuyện này thật rất thường gặp ở lâm sàng, không phải chuyện hi hữu gì.

Trần Thương còn gặp một trường hợp kinh động hơn, chính là lúc còn là thực tập sinh, khi đó anh còn đang thực tập ở khoa đã liễu, cùng vị giáo viên hướng dẫn là một giáo viên nữ.

Lúc ấy, có một người đàn ông vội vã cuống cuồng đi tới khoa da liễu khám bệnh, khi anh ta đến, trên khuôn mặt anh ta bộc lộ rõ sự phức tạp. Trần Thương nhớ rất rõ ràng.

Sau khi hỏi người đàn ông có chuyện gì xảy ra, người đàn ông mới ngượng ngùng nói: Anh ta sợ bị bệnh lây qua đường sinh dục, nói bên duới bị nhiễm một mảng đỏ

Nữ bác sĩ nghe xong, lập tức yêu cầu người đàn ông đó cởi quần ra, để nhìn kỹ một chút.

Không thể nói

Thật sự là trường hợp này.

Phía dưới người đàn ông có một vệt đỏ, có một vòng ở xung quanh nữa, quan trọng là không thể rửa được, người đàn ông lúc ấy bị doạ cho sợ hãi, tưởng răng mình bị bệnh lây qua đường sinh dục.

Dù sao phía dưới có một vệt lớn màu đỏ, ai nhìn thấy cũng đều sợ hãi

Hơn nữa, quan trọng nhất là, gần đây anh ta có một khoảng thời gian sống không sạch sẽ, mà còn là loại chuyện không sạch sẽ kia.

Lúc ấy, anh ta bị doạ đến mức sợ hãi kinh hoàng.

Vào lúc đó, nữ bác sĩ nhìn một mảng đỏ có hình dạng khác lạ, trong lòng nghi ngờ.

Nó không giống biểu hiện của một bệnh lí.

Hơn nữa... màu sắc còn có chút kì lạ.

Lúc sau tỉ mỉ nghĩ kĩ, nó có phần giống vết son môi.

Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên nói một câu:

- Nó có phần giống với loại sơn chống nước.

Vừa đúng lúc, trong túi xách của nữ bác sĩ có nước tẩy trang, nhẹ nhàng lau vài cái, thật sự có thể lau đi mảng đỏ của người đàn ông.

Sau đó, người đàn ông xấu hổ, khuôn mặt đỏ ửng, mặc quần xong lập tức bỏ chạy.

Tất nhiên, còn có chuyện kỳ lại hơn.

Ví dụ như nội y phai màu, đồ lót bị mất sợi...

Tất chân phai màu

Trường hợp phải màu này có rất nhiều với đủ loại

Khoa cấp cứu như một cái nồi lẩu thập cẩm, kiểu bệnh nhân gì cũng có.

Nhưng mà, có đôi khi không sợ loại bệnh nhân có nghĩ ngờ giống vậy, chỉ sợ những bệnh nhân tự cho mình là đúng.

Luôn cảm thấy không sẽ không có chuyện gì, nhưng đến khi phát hiện có chuyện xảy ra thì đã muộn.

Do đó, đối với thân thể, phải cẩn trọng

Trần Thương thấy bên khoa cấp cứu không có việc gì làm, nhìn Tần Duyệt, cười cười, nói:

- Đi thôi, anh đưa em về nhà.

Tần Duyệt vui vẻ gật đầu, theo Trần Thương đi ra bên ngoài.

Trần Thương quay sang chào hỏi Vương Dũng:

- Chúng tôi đi đây, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.

Vương Dũng nhẹ gật đầu:

- Trên đường lái xe chậm thôi.

Bình thường Trần Thương cũng hay đưa Tần Duyệt về nhà, vì vậy Vương Dũng cũng không ngạc nhiên, nhưng mà lần này có chút không bình thường.

Sau khi rời khỏi phòng cấp cứu, Trần Thương mới nắm lấy bàn tay nhỏ của Tần Duyệt:

- Anh đưa em về nhà.

Tần Duyệt cười hì hì nói:

- Em cảm thấy cuộc điện thoại khi nãy nhất định có gì đó kỳ lạ

Trần Thương sững người, đột nhiên cảm thấy cuộc điện thoại lúc nãy đúng thật có chút không bình thuờng:

- Ý em là...

Tần Duyệt tinh quái gật đầu nhẹ:

- Ừm

Trong đầu Trần Thương bỗng hiện ra khuôn mặt cáo già của Tần Hiếu Uyên, ngay lập tức trong người cảm thấy áp lực.

Đoán chừng từ này về sau cùng cha vợ không thể thiếu những màn so tài đấu trí được.

Quãng đời còn lại sau này, tình địch là Tần Hiếu Uyên, cha vợ là Tần Hiếu Uyên, viện trưởng là Tần Hiếu Uyên.

Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Thương cảm thấy rất mệt mỏi.

Trần Thương nhịn không được lắc đầu.

Nhưng mà, có một câu gọi là con gái dùng lệnh viện trưởng.

Trần Thương lập tức lạnh lùng cười khẩy một cái.

----

Vừa đi vừa nói, không biết từ lúc nào đã đến dưới căn hộ nhà họ Tần

Tần Duyệt chu miệng nhỏ, nhịn không được thở dài một tiếng:

- Nhà ở quá gần nơi làm việc cũng không tốt

Trần Thương cười một tiếng nói:

- Hay là chúng ta đi thêm một vòng quanh khu này nữa. Mà lúc này, lão Tần đã ngồi trên ban công rình canh đã hơn nửa tiếng, thật sự không ngờ có thể chờ được, nhanh chóng vực lại tình thần.

- Bà ơi, lại đây nhanh lên! Con gái bà đang về này

Ký Như Vân nghe xong, cũng nhanh chóng vội vàng chạy đến.

So với việc nhìn con gái của mình, thì Ký Như Vân càng muốn nhìn hơn nhìn con rể tương lai của mình trông như thế nào hơn.

Bà Tần đang ở trong phòng, nghe vậy lập tức chạy đến ban công đứng nhìn xuống.

Hai người híp mắt nhìn xuống bên dưới lầu, lập tức nhìn thấy Trần Thương cần bàn tay nhỏ của Tần Duyệt, hai người đứng phía dưới lầu, chậm chạp không chịu đi lên.

Mắt của Ký Như Vân rất tốt, tuy tuổi khá lớn nhưng thị lực không thua kém lúc còn trẻ, chàng trai Trần Thương này mặt mày rất đẹp, thân hình cao ráo, nhìn có lực, rất có cảm giác an toàn.

Không tệ, không tệ

Thật sự rất hài lòng.

Nghĩ tới đây, Ký Như Vân chạy về phòng, lấy chiếc điện thoại Huawei của mình, điên cuồng chụp hình Trần Thương, chức năng zoom của chiếc điện thoại được thể hiện ra một cách xuất sắc.

Thấy Trần Thương cùng Tần Duyệt đứng đối diện nhau, Trần Thương và Tần Duyệt hai tay nắm chặt không chịu buông.

Tần Duyệt chậm chạp không chịu đi lên

Hai người thì thầm nói chuyện, giống như có cả trăm câu chuyện có thể nói mãi không hết.

Mà Ký Như Vân nhìn cảnh này, tự nhiên cảm thấy nhớ nhung những kỉ niệm ngày trước, cũng vui vẻ hạnh phúc như vậy.

Cuối cùng thì còn gái mình đã tìm được hạnh phúc, mẹ Tần cảm thấy rất vui.

Hơn nữa nhìn chàng trai này, ngoại hình rất tốt, nhất định sẽ vui vẻ hạnh phúc.

Trần Thương cùng Tần Duyệt đứng đối diện nhau ở dưới lầu.

- Lên nhà nhanh đi

Trần Thương vừa cười vừa nói.

Tần Duyệt gật đầu, cười hì hì đáp lại nói:

- Anh không có gì muốn nói với em nữa à?

Trần Thương sững sờ, nghĩ nghĩ:

- Nhớ phải ngủ sớm nữa

Tần Duyệt trợn tròn mắt:

- Còn gì nữa không?

Trần Thương vắt hết óc suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một câu nói trên mạng, vui vẻ ra mặt vội vàng nói:

- Ý em là muốn mời anh lên nhà uống nước sao? Không cần, thật sự không cần

Tần Duyệt tức giận, hận không thể cho Trần Thương một bạt tai nằm dính dưới đất, tức giận nói:

- Cha em đang ở nhà, lên đi, uống chút nước rồi về

Trần Thương lập tức ỉu xìu rời đi.

Được rồi, nghĩ đến việc viện trưởng Tần nhìn mình chằm chằm, Trần Thương cảm thấy, chút nước này không uống cũng được.

Tần Duyệt trông thấy Trần Thương không nói lời nào, trợn tròn mắt tức giận.

Cái đồ không hiểu phong tình này

Sau này phải dạy dỗ thêm mới được

Tần Duyệt nghĩ tới đây, cười hì hì quay người:

- Vậy em lên nhà. Ngày mai gặp.

Trần Thương gật đầu:

- Nhanh đi về đi, cha mẹ em chắc đang lo lắng cho em.

Nhìn thấy Tần Duyệt chuẩn bị lên nhà, ông Tần cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, rất tốt rất tốt, cuối cùng cũng vui vẻ trở về.

Trần Thương nhìn Tần Duyệt lên lầu, chuẩn bị quay người trở về.

Bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh trong trẻo:

- Trần Thương

Trần Thương giật mình quay người, bị một làn hương thơm ập tới người mình.

Tần Duyệt nhào vào trong ngực Trần Thương, sau đó, nhón chân lên, hai tay ôm cổ Trần Thương kéo xuống, hôn một cái lên trán.

- Em yêu anh! Ngủ ngon...

Câu này vang lên bên tai Trần Thương, đứng ngủ ngốc tại chỗ, đại não bị đình trệ.

Trần Thương hơi trợn tròn mắt.

Có một chút ngủ ngốc.

Càng nhiều hơn chính là hạnh phúc.

Anh có thể cảm nhận được Tần Duyệt hôn nhẹ lên trán mình một cái, trên trán còn lưu lại sự ấm áp và ẩm ướt của đôi môi, cơ thể Trần Thương không kìm được run rẩy một chút.

Bình Luận (0)
Comment