Ngô Ngọc Thụ rất nhanh được đưa đến ngoại khoa tim giường số 19, người quản giường này chính là Trương Văn Phú, một bác sĩ lớn tuổi có kinh nghiệm
Đào Mật cố ý muốn dùng người bệnh này làm một trường hợp ví dụ để dạy mọi người
Rất nhiều học sinh không hiểu rõ về viêm màng ngoài tim co thắt, đại đa số người bệnh của ngoại khoa tim đều là bệnh về động mạch và bệnh về van tim. Loại bệnh này mãn tính kéo dài không khỏi dẫn đến viêm màng tim thì tương đối hiếm thấy.
Vì thế nên, Đào Mật nghĩ lại, coi như dạy một lần cho phòng kiểm tra
Tiền Lâm đi bên cạnh một nghiên cứu sinh, tò mò nhìn người bệnh, lấy giấy cùng bút ra, chuẩn bị ghi chú.
Dạy học lâm sàng chính là muốn bồi dưỡng khả năng tư duy lâm sàng, chuẩn đoán và điều trị bệnh.
Các bác sĩ và học sinh vây quanh ở sau lưng, còn Trương Văn Phú ở phía trước đang hỏi thăm tình hình người bệnh.
Trương Văn Phú có chút lo lắng
Dù sao, trước đây dạy học kiểm tra phòng đều có kịch bản trước, tình huống của người bệnh đều ghi nhớ trong lòng.
Nhưng lần này chính là một cuộc chiến thật sự.
Bất kì ai cũng có chút sợ hãi trong lòng.
Huống chi đây là một người bệnh viêm màng tim co thắt, cực kì hiếm thấy.
Nghĩ đến đây, Trương Văn Phút nói thầm mộ tiếng, tuyệt đối không thể để bị mất mặt…
Thế những, sau lưng toàn bộ bác sĩ trong khoa, còn có một đám học sinh… hơn nữa, đặc biệt là chủ nhiệm Đào Mật còn nhìn chằm chằm sau lưng mình.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu… là một bi kịch.
Nghĩ đến đây, Trương Văn Phú bắt đầu thu thập kĩ càng bệnh án.
Không thể không nói, Trương Văn phú đích thực là một bác sĩ có kinh nghiệm phong phú. Thu thập tin tức toàn diện về người bệnh cực kì nhanh chóng và có được một số thông tin có ích.
Nhưng
Hỏi thăm bệnh tình xong, Trương Văn Phú càng lo lắng hơn..
Bởi vì triệu chứng nhà có phần giống COPD hơn! (phổi tắt nghẽn mãn tính)
Trương Văn Phú có phần lo sợ, chỉ đơn thuần kiểm tra thể chất để xác định viêm màng ngoài tim co thắt, độ có vẫn rất lớn. Đây là một thử nghiệm cho bác sĩ lâm sàng nắm chắc triệu chứng của loại bệnh này.
Bác sĩ cấp cứu… phải chăng đã chuẩn đoán sai à?
Nghĩ đến đây, đôi mắt của Trương Văn Phú sáng lên, dù sao trường hợp thế này xuất hiện ở bệnh viện cũng không nhiều. Cấp cứu dù sao cũng chỉ là một khoa trung chuyển giữa các khoa, chuẩn đoán bệnh không đúng cũng không phải là hiếm gặp.
Tuy vậy, người này đích thân gọi điện cho chủ nhiệm, chuẩn đoán chính xác là Viêm màng ngoài tim co thắt
Được rồi, cứ dựa theo viêm màng ngoài tim co thắt là làm việc.
Trong đầu ông không ngừng hiện ra các triệu chứng của viêm màng ngoài tim co thắt, tập trung tinh thần, từng bước, từng bước tiến hành.
Ông sẽ không đi ngược lại, hoặc sẽ rút lui?
Nghĩ đến đây, Trương Văn Phú cầm lấy ống nghe nhịp tim, nghe xong, quả thật, tiếng tim đập có chút dị thường.
Tiếp đến là bắt mạch tim, dường như cũng không đúng, âm thanh nghe có hơi lớn
Tiếp đến là kiểm tra thể trạng…
Đến cuối cùng, Trương Văn Phú mới ngộ ra, đây đích thực chính là viêm màng ngoài tim co thắt
Lúc này, Trương Văn Phú không thể không bội phục vị bác sĩ cấp cứu kia.
Ông dựa theo viêm màng ngoài tim co thắt mà kiếm tra còn có chút khó khăn, chuẩn đoán được nó còn phải thêm bao nhiêu khó khăn chứ?
Nghĩ đến đây, Trương Văn Phú không nhịn được tò mò, là ai đã chuẩn đoán?
Chẳng lẽ là chủ nhiệm Lý Bảo Sơn?
Trương Văn Phú tò mò hỏi:
- Cậu đã biết mình mắc bệnh gì trước đây rồi à?
Ngô Ngọc Thụ lắc đầu:
- Không biết, tôi chỉ nói với bác sĩ như thế, trước đây tôi chỉ nghĩ đây có thể chỉ là bệnh cũ thôi, không hề chú ý đến. Đến lúc bác sĩ Trần chuẩn đoán cái gì mà viêm màng ngoài tim co thắt thì tôi mới nhận ra.
Đào Mật có chút hiếu kỳ, tiểu Trần làm thế nào để chuẩn đoán bệnh vậy?
Nghĩ liền làm, Đào Mật hỏi:
- Bác sĩ cấp cứu chuẩn đoán bệnh cho cậu thế nào vậy?
Ngô Ngọc Thụ nghĩ một lúc:
- Sáng sớm hôm nay, người bệnh khá nhiều, bác sĩ Trần đo nhịp tim, rồi sau đó kiểm tra huyết áp, rồi lại sờ sờ bụng tôi rồi nói có thể là viêm màng ngoài tim co thắt… từ đầu đến cuối không đến năm, sáu phút.
Mọi người xung quanh đều như người mất hồn.
Đào Mật nuốt ngụm nước bọt, Mạnh Hi rốt cuộc là dùng năng lực gì để một người có thể tiến bộ nhanh như vậy?
Đào Mật:
- Ngay cả điện tâm đồ cũng không dùng?
Ngô Ngọc Thụ gật đầu:
- Vâng, bác sĩ Trần nói để tôi lên phía trên xử lí, nằm viện rồi kiểm tra toàn diện.
Đào Mật ừ một tiếng:
- Tiểu Trương, cậu cho lời khuyên đi, rồi nhanh chóng hoàn thành các kiểm tra có liên quan, sáng ngày mai sẽ tiếp tục thảo luận ca bệnh này.
Trương Văn Phú gật đầu, cho người bệnh tiếp tục làm kiểm tra, X-quang ngực, siêu âm tim, siêu âm bụng, điện tâm đò… và các loại kiểm tra sinh hóa
…
…
Ngày thứ hai vào lúc bàn giao, Đào mặt xem kết quả kiểm tra của Ngô Ngọc Thụ, tất cả dấu hiệu đều cho thấy người bệnh bị viêm màng ngoài tim co thắt.
Đào Mật có chút xúc động nhìn mọi người nói:
- Ngô Ngọc Thụ ở giường 19 đã được chuẩn đoán chính xác là viêm màng ngoài tim co thắt, nhưng… đây cũng chính là bài học cho chúng ta.
- Là một người bác sĩ cấp cứu có thể chuẩn đoán chính xác bệnh mà không cần các kiểm tra phụ trợ, mọi người để tay lên ngực tự hỏi bản thân, với người bệnh Ngô Ngọc Thụ này, các cậu chỉ dựa là kiểm tra thể trạng cùng hỏi vài câu có thể xác định không?
Một câu hỏi, làm tất các mọi người rơi vào trầm mặc.
Trương Văn Phú cũng không khỏi đỏ mặt, nói thật, nếu như không phải đã biết trước là viêm màng ngoài tim co thắt, chính ông có thể chuẩn đoán bệnh chính xác không?
Không chỉ có Trương Văn Phú, mà tất cả mọi người xung quanh đều ngẫm nghĩ lại.
Chắc là có thể…?
Đào Mặt sắc mặt nghiêm túc nói:
- Thân là một bác sĩ lâm sàng, nếu các cậu đên các cơ sở dưới nông thôn, đừng nói là CT, hạch từ mà cả siêu âm X-quang hay thậm chí là điện tâm đồ cũng không có, chỉ có ống nghe nhịp tim cùng với máy đo huyết áp, các cậu có thể đoán được hay không? Có thể cho người bệnh một chuẩn đoán chính xác không?
Nói đến đây Đào Mật có chút thất vọng.
Hiện tại, rất nhiều bác sĩ đã mất đi năng lực tư duy độc lập, dựa vào máy móc, đi khám để gặp bác sĩ, xem bệnh như thế này, ai không xem được?
- Tôi không phải nói mọi người không tốt, tôi chỉ cảm thấy rằng mỗi một bác sĩ, đặc biệt là bác sĩ lâm sàng, nhất định phải hoàn thiện bản thân, kiểm tra bằng máy móc là một chuyện tốt, nó có thể giúp chúng ta chuẩn đoán bệnh chính xác, nhưng các cậu không thể quên bất kì một thao tác lâm sàng nào.
- Bằng không, tất cả người bệnh đều sẽ chê cười chúng ta, không có máy móc, các cậu biết xem bệnh à?
Nói câu cuối cùng, giọng của Đào Mật rõ là cao lên vài phần
Trong đầu của tất cả mọi người câu nói này không thể xua đi.
- Không có máy móc, các cậu biết xem bệnh à?
Các bác sĩ không nhịn được nắm chặt tay thành nắm đấm, câu nói này như một con dao cứa vào lòng họ.
Toàn bộ phòng im lặng như tờ.
Đào Mật đảo mắt một vòng, bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Cuối tuần bắt đầu, mỗi tuần kiểm tra một lần, nghe nhịp tim chuẩn đoán bệnh, tôi cần các cậu ghi nhớ âm thanh của từng bệnh.
Một các ống nghe nhịp tim, có thể cho chúng ta rất nhiều thông tin hữu ích, đây đều là kinh nghiệm, các cậu bây giờ nhìn chính mình, mỗi ngày các cậu đeo ống nghe bao nhiên lần? có vài người đi kiểm tra phòng ngay là ống nghe cũng không mang theo, các cậu có còn giống một bác sĩ ngoại khoa tim không?
Sau khi nói xong, Đào Mật đen mặt, nói một tiếng:
- Tốt, tan họp
Cũng không quan tâm mọi người, đứng dậy đi.