Khi người bệnh tỉnh lại, phát hiện chính mình nằm trên giường trong phòng quan sát.
Hiện tại anh đã không còn là trọng điểm cần quan sát trong phòng giám sát nữa, hẳn là bớt đi một phần tiền.
Dù sao phí tổn một ngày hết mấy ngàn, gia đình bình thường chịu không nổi.
Vì một cái xương cá, đoán chừng anh ta đã tiêu hết mười mấy vạn phí rồi?
Cho dù có bảo hiểm y tế, đoán chừng cũng phải hết mấy vạn
Người vợ thấy anh tỉnh lại, vô cùng vui vẻ
- Chồng à, anh đã tỉnh
Đầu óc của anh choáng váng, mở to mắt:
- Phẫu thuật xong rồi à?
Người vợ gật đầu:
- Vâng, đã xong, cũng rất thuận lợi, anh đừng động đậy, bây giờ vết thương còn chưa có lành đâu
Nói thật, làm xong phẫu thuật, người bệnh đối với toàn bộ quá trình không có ấn tượng gì.
Mà vợ anh ta lại ngồi tại bên trên giường suy nghĩ miên man.
Vì một cái xương cá mà khiến cho gia đình bị đả kích thành như thế này
Mấy vạn khối tiền đối với gia đình là một đả kích nặng nề.
Phòng quan sát tương đối lớn, mỗi một giường bệnh đều có rèm che xung quanh. Điều này làm cho người bệnh đang khẩn trương bối rối sau khi cấp cứu có một tia cảm giác an toàn.
Tấm rèm tựa như là một cái tấm màn che, cũng giống một bức tường ẩn, người bệnh ở bên trong cùng người nhà nói tình hình trong nhà.
- Phẫu thuật... Tốn không ít tiền hả?
- Vâng...
- Bao nhiêu?
- Anh không cần để ý! Dưỡng bệnh thật tốt, có em đây
- Chúng ta hoãn mua phòng lại
Người đàn ông thở dài:
- Bán nhà cửa mua không nổi phòng ở...
Người vợ mỉm cười:
- Chúng ta thuê phòng! Em cảm thấy thuê phòng vô cùng tốt, tiện lợi lại thực tế
- Em nói cho anh nghe, em học kinh tế, giá mua phòng lớn hơn tiền thuê nhà một tháng 300 lần, khả năng mua được là bọt biển! Như vậy, khẳng định phòng cho thuê phù hợp hơn...
- Còn có, em nghe nói sang năm giá phòng ở thành phố An Dương giảm, nói không chừng chúng ta trong họa có phúc đấy
...
Nghe vợ an ủi, bỗng nhiên cái mũi của bệnh nhân nam chua chua, có vợ như thế, còn cầu mong gì?
Nhìn vợ nở nụ cười kiên cường, anh nhịn không được xiết chặt tay của cô. Quyết định, cả đời này anh sẽ không bạc đãi cô gái này, vợ yêu
Trước cửa kính bên ngoài phòng quan sát, nghe cuộc trò chuyện của người đàn ông với vợ, bác sĩ Hồ của nội khoa cấp cứu bỗng nhiên thở dài:
- Bán nhà bán cửa cũng mua không nổi phòng ở, chúng ta làm bác sĩ cũng nhìn không nổi bệnh mà
----
Kịch bản tương tự cũng xảy ra ở ngoại khoa Tim.
Ngô Ngọc Thụ phẫu thuật cực kỳ thành công, nằm ở trên giường, người vợ hơn năm mươi tuổi là Trình Ái Mai đặt bát cháo nấu xong ở bên giường, tỏa ra từng đợt hơi nóng.
Đây là cháo long nhãn hạt sen mà Ngô Ngọc Thụ thích nhất.
Ngày thường uống được, nhưng thi thoảng cũng mua chút nếm thử, Trình Ái Mai cũng bận rộn, không phải mỗi ngày đều nấu được cho lão.
- Vợ à, lần này phẫu thuật, bỏ ra bao nhiêu tiền vậy?
Ngô Ngọc Thụ có chút bận tâm.
Trình Ái Mai cười cười, trấn an nói:
- Tiền không có lại kiếm tiếp, anh an tâm dưỡng bệnh đi
Ngô Ngọc Thụ nằm ở trên giường, nhịn không được nhẹ nhàng thở ra:
- Ai da, đã bao lâu không rồi anh có ngủ một giấc ngon như thế! Thật là thoải mái
Trình Ái Mai nhìn chồng, nhìn người đàn ông của mình ngày đó hăng hái biết bao, lúc này nếp nhăn trên mi tâm đã tạo thành chữ Xuyên, có chút đau lòng:
- Hôm nào, em nói bác sĩ gây tê tiêm cho anh một mũi, anh ngủ tiếp một giấc.
Ngô Ngọc Thụ nghe vậy, lập tức ha ha ha nở nụ cười:
- Vẫn là thôi đi, kim này tốn thật nhiều tiền, đau lòng anh lại không ngủ được.
Trình Ái Mai nhìn lão Ngô, cực kỳ đau lòng, lần này phẫu thuật, thật khiến cho cô sợ hãi.
Không chỉ vì lão Ngô kiếm tiền, mà vì lão Ngô là trụ cột của cái nhà này, anh là người trong lòng Trình Ái Mai, là cha của bọn trẻ, không có ông thì sẽ không có cái nhà này
Không thể dùng tiền để cân nhắc được.
Mạng sống mỏng manh, không chịu được quá nhiều giày vò.
Chuyện lần này cho Trình Ái Mai quá nhiều cảm xúc.
Cô vẫn là giáo viên đấy! Xưa nay giáo dục người khác quá nhiều đạo lý, thế nhưng đến khi đặt trên người mình, tất cả đều không biết làm sao.
Nghĩ tới đây, Trình Ái Mai nhịn không được nói:
- Chồng à, anh đừng quá mệt mỏi! Thật, nếu như anh bệnh, cái nhà này sẽ sụp đổ mất, tiền phòng ở, con cháu tự có phúc của con cháu. Hai chúng ta có thể có bao nhiêu năng lực
Ngô Ngọc Thụ thở dài:
- Không phải cũng vì anh không muốn làm con trai mệt mỏi sao! Áp lực lớn như vậy, nó chỉ vừa mới lên chức, đã phải gánh thêm mấy trăm vạn tiền đi vay để mua phòng, chuyện này rất bất lợi với việc phát triển của con chúng ta.
Ngô Ngọc Thụ là người trí thức, khoa trưởng của một xí nghiệp nhà nước, cũng xem như có chút quyền lực, có chút kiến thức.
- Con trai mới vừa vặn cất bước, nếu như áp lực quá lớn, sẽ dễ thay đổi tính tình, khí sắc đều có chút táo bạo là không được
- Anh nghĩ, anh đã lớn tuổi như thế này rồi, cũng không thèm để ý những thứ này, có thể kiếm nhiều tiền một chút thì kiếm nhiều thêm một chút, con trai có thể bớt đi chút áp lực thì ít đi thêm một chút áp lực
- Lúc này sắp kết hôn rồi, lễ hỏi, trang trí, phòng ở, cái này đều phải cần đến tiền.
Nói đến đây, Ngô Ngọc Thụ nhịn không được lại thở dài.
Trình Ái Mai thấy thế, vội vàng nói:
- Giờ mua không nổi xe chúng ta sẽ mua muộn một chút, phí trang trí chúng ta sẽ góp lại từ từ, gấp gáp cũng không làm được gì
Ngô Ngọc Thụ nhìn vợ, nhịn không được nói:
- Vợ yêu à, lần này phẫu thuật, anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh đã cảm thấy bản thân có lỗi với em, em theo anh cũng không có mấy ngày được hưởng phúc, ngày thường anh đối với em cũng không có chăm sóc thật tốt, ai... Chờ sau này anh về hưu, mỗi ngày anh sẽ nấu cơm cho ngươi, còn em đi quảng trường nhảy múa, anh ở nhà làm việc nhà, nấu nướng cơm nước.
Trình Ái Mai cười cười nhìn lão Ngô, trong lòng ấm áp.
Mà lúc này, ngoài cửa, Ngô Quỳnh đã sớm lệ rơi đầy mặt.
Nghe cha nói, Ngô Quỳnh cảm giác trong lòng rất không thoải mái, giống như bị kim châm vào vậy.
Nghĩ đến cha ngày thường xụ mặt không thích nói chuyện, thậm chí nhiều lúc sắc mặt cũng không tốt. Kì thực, Ngô Quỳnh không cao hứng.
Ngô Ngọc Thụ không thích biểu đạt tình cảm của chính mình, có chuyện gì buồn bực cũng để ở trong lòng, trách nhiệm cũng tự mình gánh vác trên lưng.
Một mình anh gánh chịu gánh nặng của cả một ngôi nhà, có thể không mệt mỏi à?
Nghĩ tới đây, trong lòng Ngô Quỳnh cực kỳ khó chịu
----
(Lời tác giả: Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Thấy qua nhiều việc như thế này, ban đầu cho rằng không thể thay đổi tâm ta như sắt. Thế nhưng kết quả lại phát hiện, kỳ thật, trong cuộc sống không thể nào mất đi một phần cảm động).
Tối nay Mạnh Hi nghỉ ngơi, cho nên Trần Thương không cần phải đi Đông Đại Nhất viện.
Thời gian rảnh rỗi thanh nhàn trôi qua, Trần Thương đi đến bên người Tần Duyệt, cười hắc hắc:
- Buổi tối muốn ăn cái gì? Anh mời khách
Tần Duyệt chớp mắt:
- Bên kia mới mở một nhà hàng lẩu cá, nếu không... Đi ăn một chút?
Trần Thương biến sắc:
- Có thể không ăn cá được không?
Tần Duyệt tò mò nhìn Trần Thương:
- Vì sao vậy? Cá ăn rất ngon nha
Trần Thương suy nghĩ thật lâu, nghĩ đến phẫu thuật hôm nay, nghĩ đến vạn nhất hóc xương thì làm sao bây giờ...
Rốt cục, Trần Thương nói một câu:
- Ăn không nổi
Tần Duyệt liếc mắt:
- Thôi đi, nhiều chuyện! Chị đây mời khách, anh mang theo miệng là được.
Nhưng mà Trần Thương lại hỏi thêm câu:
- Lẩu cá có xương hay không?
...