- Chào ngài, ngài là Trần Thương, Trần tiên sinh phải không?
Giọng nói của đối phương vào khoảng bốn mươi tuổi, đàn ông trung niên, chất giọng rõ ràng hùng hậu, hẳn là rất khỏe mạnh, đây là hình ảnh Trần Thương cho ra với tư cách một bác sĩ.
Trần Thương ừ một tiếng:
- Vâng, chào anh, tôi là Trần Thương.
Vương Chí vội vàng nói:
- Trần tiên sinh, chào anh, tôi là giám đốc của địa ốc Trịnh thị tân khu Hải Ngạn - Vương Chí.
- Trịnh tổng để tôi thẩm tra đối chiếu một tin tức với ngài, là vấn đề hoàn thành thủ tục phòng ở.
Trần Thương nghe xong mới nhớ tới chuyện kia.
Lần trước chính anh gọi điện thoại cho Trịnh Quốc Đàm muốn mua bộ phòng ở kia, sang tuần này bởi vì nhiều việc cho nên quên mất chuyện này.
- Nha! Quản lý Vương, ngài tốt.
Vương Chí cười nói:
- Trần tiên sinh, ngài nhìn xem khi nào có thời gian, thuận tiện đến phòng kinh doanh của chúng tôi một chuyến, chúng tôi chứng thực đem phòng...
Trần Thương xem xét thời gian, giờ này đi bệnh viện cũng không có chuyện gì, dứt khoát không đi.
- Bây giờ tôi sẽ qua, ngài chờ một chút.
Trần Thương nói thẳng.
Vương Chí gật đầu:
- Ừm, không cần vội, tới nơi gọi điện thoại cho tôi.
Sắc mặt Trần Thương vui mừng, nghĩ đến việc lập tức sẽ có phòng ở, trong lòng tràn ngập đắc ý.
Thừa dịp Tần Duyệt còn chưa biết, Trần Thương quyết định cho cô một kinh hỉ.
Còn về chuyện tiền bạc... Tiền của Trần Thương bây giờ trước sau có khoảng 300 vạn, nhưng mà... Đến cuối tuần có mấy ca phẫu thuật chỉnh ngực hẹn trước, hẳn là cũng không sai biệt lắm đủ rồi?
Vội vã đi tân khu Hải Ngạn, Vương Chí đã phái người đứng chờ ở cửa ra vào.
Nhân viên công tác trực tiếp đưa Trần Thương vào bên trong phòng làm việc của Vương Chí.
Ngay từ đầu, Trần Thương cho rằng sẽ cực kỳ phiền phức, nhưng không nghĩ tới tất cả đều được giản lược.
Một bên có người chuyên giảng giải các loại hạng mục cần chú ý, việc Trần Thương cần phải làm là ký tên.
Bỏ ra không đến hai mươi phút, Trần Thương đã làm xong tất cả.
Thế nhưng mà...
Trần Thương phát hiện một chuyện, không cần giao tiền à?
Vì sao không có giao tiền, lí lẽ ở đâu?
Trần Thương vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Vương Chí:
- Quản lý Vương, cái này... Tiền giao ở chỗ nào?
Vương Chí lập tức ngây ngẩn cả người, nhưng mà lập tức kịp phản ứng, mỉm cười:
- Trần tiên sinh nói giỡn, đây là phòng ở Trịnh tổng tặng ngài, sao còn cần dùng tiền
Mắt Trần Thương tức trợn tròn:
- Tặng phòng ở cho tôi? Không được không được, quá quý giá
Trần Thương vừa nghĩ tới phòng ở hơn bốn trăm vạn, nói tặng là tặng, lập tức có chút hô hấp không thông.
Đây là 400 vạn, cũng không phải bốn trăm nguyên, nói đưa là đưa.
Vương Chí cười ha ha:
- Trần tiên sinh, về vấn đề tiền, ngài nói với tôi cũng không ích gì! Ngài là bạn của Trịnh tổng, tôi cảm thấy ngài gọi điện thoại nói chuyện với Trịnh tổng có vẻ phù hợp hơn.
Trần Thương nghĩ nghĩ, chính mình nói chuyện với Vương Chí vô dụng, dù sao... Anh tôi cũng là nghe theoTrịnh Quốc Đàm.
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhìn thoáng qua Vương Chí, cười nói:
- Vậy thì... Tôi trước tiên gọi điện thoại, quản lý Vương chờ một chút.
Sau khi nói xong, Trần Thương đứng dậy, gọi điện thoại cho Trịnh Quốc Đàm.
Trịnh Quốc Đàm trông thấy điện thoại của Trần Thương gọi đến, nhận:
- Alo? Bác sĩ Trần, chào cậu.
Trần Thương gật đầu:
- Trịnh tổng, chào ông...
Trần Thương lời còn chưa dứt, Trịnh Quốc Đàm lại hỏi:
- Bác sĩ Trần, tôi đã bảo quản lý Vương bàn bạc với cậu, chúng tôi mau chóng trang trí phòng ở, cậu cứ đưa ra yêu cầu trang trí cho quản lý Vương, ở chỗ chúng tôi có đoàn đội chuyên phụ trách việc này.
Trần Thương nghe xong, lập tức đi ra bên ngoài:
- Trịnh tổng, cái này... Quá quý giá, tôi thực sự không thể nhận.
Trịnh Quốc Đàm cười nói:
- Bác sĩ Trần, có mấy lời tôi sẽ trực tiếp nói, khi đó cậu khâu cho Nhược Vận, hiện tại khôi phục đặc biệt tốt, Trịnh Quốc Đàm tôi cực kỳ cảm kích
Nói đến đây, Trịnh Quốc Đàm có chút đỏ mặt, mỗi lần nhớ tới mấy vạn nguyên tiền này, hắn có chút không thích ứng:
- Tôi là thật tâm muốn kết bạn với bác sĩ Trần, có thể giúp bác sĩ Trần cũng không nhiều, cậu nói cậu muốn mua nhà, tôi lại bán nhà, đây không phải vừa vặn để tôi trả cái ân tình à? Lại nói, vết sẹo trên mặt vợ tôi còn phải cần cậu đến giúp đỡ nữa
- Vì lẽ đó, chuyện này cậu cũng đừng có khách khí với tôi làm gì, tôi cũng hỏi thăm rồi, bây giờ mỗi lần cậu làm phẫu thuật chỉnh hình giá cả đều lên đến trăm vạn, tôi đây cũng là sớm trèo cao một chút, vạn nhất về sau có công việc gì, tôi cũng tiện mở miệng.
Trần Thương nghe xong:
- Cái này...
Trịnh Quốc Đàm nói tới đây, bỗng nhiên phản ứng:
- Tiểu Trần, cậu bây giờ là biên chế của Tỉnh Nhị viện à?
Trần Thương ừ một tiếng:
- Ừm, vấn đề biên chế vừa vặn giải quyết không bao lâu.
Trịnh Quốc Đàm nói thầm một tiếng:
- Nha... Là thế này à
- Tiểu Trần, như vậy đi, vấn đề phòng ở, tôi tặng cho cậu, cậu chắc cũng lo lắng sợ xảy ra vấn đề, dù sao tuổi trẻ tài cao, không cần thiết bởi vì chút tiền này của tôi mà suy nghĩ thành bộ dạng này, cậu đưa điện thoại cho Vương Chí, tôi nói với anh ta.
Trần Thương đưa điện thoại cho Vương Chí, hai người thông qua điện thoại bàn bạc.
Dường như là đang thương lượng vấn đề hạ giá như thế nào.
Trần Thương nghe thấy cái gì mà phòng trợ cấp đặc biệt, phòng tập thể... Còn có hoạt động hạ giá của thương nghiệp, gói quà mua sắm...
So sánh với Trịnh tổng, Vương Chí nói rất chi tiết rõ ràng.
Rốt cục, không biết qua bao lâu, Vương Chí nhìn Trần Thương, tay ra hiện một cái OK, sau đó trả điện thoại lại cho Trần Thương.
Trịnh Quốc Đàm nói:
- Tiểu Trần, nếu cậu suy nghĩ nhiều như vậy thì cậu mua phòng ở dựa theo ưu đãi đặc biệt đi, hơn nữa là đi theo lộ tuyến mua phòng của đoàn, tôi để công ty mở hoạt động đặc biệt, cậu là hộ khách trúng thưởng...
Trần Thương nghe được lời này như lọt vào trong sương mù, nhưng mà... Không thể không nói... Người ta thủ đoạn thực sự là quá nhiều.
Cuối cùng, Trần Thương vẫn tốn chút tiền.
Bỏ ra một trăm vạn.
Nhưng mà... Cái gì đồ dùng trong nhà, trang trí, các loại phần mềm phần cứng trợ cấp một đống lớn
Trần Thương xem như thấy rõ.
Trịnh tổng đã quyết tâm phải biến 100 vạn này làm ra hiệu quả của mấy trăm vạn, tiếp đó lại còn cho anh.
----
Sau khi hai người hàn huyên một hồi, Trần Thương coi như thôi.
Cũng không tiếp tục xoắn xuýt chuyện này, giống như Trịnh Quốc Đàm nói, có qua có lại, huống chi còn là ân tình?
Trịnh Quốc Đàm có ý kết giao, sau này đủ khả năng trợ giúp một phen là được rồi.
Hơn nữa, Trần Thương cũng cảm thấy, có thể nhận biết nhân vật như Trịnh Quốc Đàm cũng không phải chuyện gì xấu.
Từ phòng kinh doanh nhà đất đi ra, Trần Thương và Vương Chí cùng nhau tìm một chỗ ăn cơm tối.
Trần Thương biết rõ, Vương Chí là vì Trịnh Quốc Đàm mới trợ giúp anh, nhưng quan hệ giữa người với người đều cần gắn bó với nhau.
Trước lạ sau quen, một tới hai đi sẽ là bạn bè.
Cho dù Trần Thương biết rõ Vương Chí bởi vì Trịnh tổng mới trợ giúp mình, dù cho chính mình cái gì cũng không làm, anh ta cũng sẽ tận tâm tận lực làm tốt công việc lãnh đạo giao, nhưng mình không có khả năng gặp chuyện gì cũng đều tìm Trịnh Quốc Đàm, có thể kết giao với Vương Chí, sau này sẽ ít đi rất nhiều phiền phức.