Hiện tại rất tốt.
Vết sẹo lớn trong tim cô gái đã bị lãng quên, có lẽ đối với một cô gái hai mươi sáu tuổi mà nói, nên là dưỡng tốt thân thể, bắt đầu một cuộc sống, sinh hoạt mới.
Đây cũng là lựa chọn tốt nhất.
Tuy nhiên, chuyện này cần phải nói chuyện và liên hệ cùng gia đình, thậm chí có khả năng cảnh sát sẽ vào cuộc.
Trần Thương quay người nhìn cô gái, cười nói:
- Nghỉ ngơi thật tốt, trong phòng giám sát đặc biết sẽ không cho gia đình đến thăm, vậy nên chờ sau khi cô ổn định lại, chúng tôi sẽ tiến hành điều chỉnh.
Người phụ nữ cười nói:
- Cảm ơn bác sĩ, nhưng... Có thể tiêm cho tôi một liều thuốc giảm đau hay không, tôi cảm thấy rất đau, trên người tôi sao lại có nhiều vết thương như vậy, có phải là bị tai nạn xe hơi không?
----
Lý Bảo Sơn trở lại phòng cấp cứu với Trần Thương và những người khác, bắt đầu liên hệ người nhà bệnh nhân.
Các thành viên trong gia đình đã một đêm không ngủ, vừa về đến nhà đã nằm xuống, còn chưa kịp nghỉ ngơi, thì nghe tin con gái tỉnh lại.
Lập tức vội vàng chạy đến.
Sau khi người đàn ông trung niên bước vào, Lý Bảo Sơn mới nói:
- Cô ấy bị mất trí nhớ.
Một câu làm người nhà ngây ngẩn cả người.
Lý Bảo Sơn tiếp tục giải thích:
- Nhưng mà, giá đình yên tâm, cô ấy chỉ là mất trí nhớ có chọn lọc, đối với gia đình đều nhớ rõ ràng, nhưng mà... Đối với chồng của cô ấy, những chuyện đã xảy ra, đều đã quên.
- Thậm chí cô ấy còn không nhớ tại sao mình bị thương... những chuyện như vậy đều không nhớ rõ.
Một câu nói, làm cho ba người vừa mừng vừa sợ.
Đây không phải chuyện xấu
Tất cả mọi người đều biết
Người đàn ông không nhịn được hỏi:
- Cái kia... Thân thể con gái tôi thế nào rồi?
Sau khi Lý Bảo Sơn cân nhắc một lúc, mới nói ra:
- Hiện tại xem ra, đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng mà hội chứng tiêu cơ vân, và thân thể tụ huyết, cần một quá trình trị liệu tương đối dài, nhưng mà, cũng không phải rất nguy hiểm.
Người đàn ông nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên.
Lúc này, cảnh sát cũng tới, sau khi đi đến nhìn Trần Thương rồi nói:
- Cảm ơn anh, đồng chí, hiện tại chúng tôi đã lập hồ sơ vụ án, cuốn sổ của anh, cùng giấy chứng nhận tàn tật đã hỗ trợ chúng tôi rất nhiều, lãnh đạo cấp trên đối vụ án lần này rất coi trọng, nhất định sẽ nghiêm ngặt xử lý
Sau đó, Trần Thương nữ nói lại một lần bệnh tình của cô gái cho cảnh sát.
Người nhà của cô gái cũng đã bắt đầu liên lạc và thương lượng với cảnh sát.
Hi vọng cô gái có thể không ra tòa, phòng ngừa những chuyện này tạo thành sự tổn thương cho cô.
Nhưng đồng chí cảnh sát cũng không quyết định được.
Chỉ có thể trở về cùng cấp trên thương lượng lại.
Buổi chiều lúc ba giờ, giá đình của người phụ nữ tìm đến, nhìn Trần Thương rồi nói:
- Bác sĩ Trần, chúng tôi muốn chuyển viện.
Trần Thương sững sờ:
- Chuyển viện? Chuyển đi chỗ nào?
Người đàn ông thở dài, thật vất vả mới giữ được khuôn mặt tươi cười:
- Cảm ơn ông trời, đã cho Lỵ Lỵ một kết quả tốt như vậy, chúng tôi không muốn để con bé sống tiếp ở lại thành phố này, muốn mang theo nó đi đến phía nam, đi đến một nơi không có người nhận ra chúng tôi, sau đó bắt đầu một cuộc sống mới.
Sau khi nói xong, người đàn ông ngồi ở đằng kia, ánh mắt kiên nghị:
- Tôi để con gái đi cùng vợ, còn tôi sẽ không đi, ta muốn ở lại, đòi lại công bằng cho con gái tôi
- Những vết thương của con gái tôi, máu của nó cũng không thể chảy vô ích
- Tôi sẽ thay con gái tận mắt nhìn cái tên cầm thú kia nhận sự trừng phạt của pháp luật
----
Nam tử nói rất nhiều, Trần Thương gật đầu.
Sau khi Lý Bảo Sơn đến, cân nhắc nửa ngày, cũng đồng ý yêu cầu của người đàn ông, Trần Thương ký tên một loạt các giấy tờ cảm kết sau khi phẫu thuật, cho phép xuất viện.
Sau đó.
Một tháng sau, trong thời gian theo dõi giai đoạn sau của căn bệnh, Trần Thương biết gia đình của cô gái đã chuyển đến Trùng Khánh, thông qua ảnh chụp có thể nhìn thấy, cô gái cười rất vui vẻ.
Khi nhìn thấy tin tức, Trần Thương cũng nhìn thấy người bị hiềm nghi phạm tội Tôn Mỗ bị phán án hình, chỉ là... Khi đang ngồi tù, bị bệnh tâm thần, sau đó thì cũng không biết rõ nữa.
Tận đến vài chục năm sau, cô gái lần nữa trở về nơi này, mang theo một bé trai, cực kỳ giống cô.
Chỉ là lúc này, Trần Thương đã không có ở bệnh viện Tỉnh Nhị Viện tiếp đãi cô.
Khi đó Vương Dũng đã trở thành phó chủ nhiệm khoa cấp cứu.
Cô gái dùng điện thoại của Vương Dũng gọi cho Trần Thương, nói với Trần Thương một tiếng cám ơn, trí nhớ của cô đã khôi phục, nhưng cô cũng đã thoát khỏi.
Cô có một gia đình hạnh phúc, có một người chồng yêu cô, và có một cậu con trai rất đáng yêu...
Sau khi Trần Thương biết chuyện của người phụ nữ, rồi mỉm cười.
…
…
Buổi sáng thứ bảy, hôm nay “bệnh viện chỉnh hình Chí Tân” đã hẹn xong phẫu thuật, có năm tiểu cô nương muốn biến thành đại cô nương, vì thế Trần Thương đi tới bệnh viện rất sớm.
Hai tháng này, cơ sở thiết bị của không có quá nhiều thay đổi, nhưng bên trong cũng đã có một chút ít biến hóa.
Hiện tại, “Chuyên gia Trần giúp người trở nên xinh đẹp” đã xây dựng trở thành đại cương tuyên truyền chủ yếu của bệnh viện chỉnh hình Chí Tân, Trần Thương ở bên trong phạm vị một triệu chuyên gia chỉnh hình này kia cũng có chút danh tiếng.
Thành phố An Dương, phạm vi chỉnh hình không lớn, lúc này Trần Thương nhanh chóng nổi lên, nháy mắt đã lọt vào tầm mắt rất nhiều người.
- Bác sĩ Trần đến sớm vậy
- Bác sĩ Trần buổi sáng tốt lành
- Bác sĩ Trần bữa sáng của ngài.
----
Trần Thương vừa đến bệnh viện chỉnh hình, một dàn nữ tiếp tân xinh đẹp hòa mình cùng đứng trước sảnh cúi đầu chào, hormone thanh xuân tự nhiên bốc cháy không kiêng nể gì cả.
Trần Thương cười cười với mọi người, nói một tiếng buổi sáng tốt lành.
Hiện tại Trần Thương, sớm đã xưa đâu bằng nay, là người đứng đầu bảng của toàn bộ bệnh viện chỉnh hình Chí Tân.
Từ Nhu như thế nào cũng không nghĩ tới, mấy tháng trước kia Trần Thương còn bình thường ngây ngô, dễ dàng thẹn thùng đỏ mặt, sẽ trưởng thành đến nước này.
Nhìn thấy Trần Thương đến, Từ Nhu đưa áo blouse trắng tới:
- Bác sĩ Trần, áo blouse trắng của anh, tôi đã giúp anh giặt sạch rồi.
Trần Thương cười cười, một tiếng nói:
- Cảm ơn.
【Đinh! Độ thiện cảm của Từ Nhu + 5! 】
Trần Thương nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhở, nhịn không được cười.
Đời người, đúng là hiện thực như vậy.
Khi anh chỉ là một nhân vật nhỏ, hệ thống sẽ phán định là: Không ở một cái đẳng cấp nào.
Nhưng khi anh trưởng thành, và trở thành một người hết sức quan trọng, sức nặng mỗi tiếng nói mỗi cử động của anh sẽ gia tăng trên phạm vi lớn.
【Từ Nhu, độ thiện cảm: 40; một người trong lòng cuồng dã, tính cách ổn trọng, nghề nghiệp phái nữ mạnh mẽ, sùng bái người giỏi, nhắc nhở: Hiện tại tương đối sùng bái chủ nhân. 】
Trải qua mấy tháng, đến bây giờ, chỉ cần mình một câu cảm ơn, cũng có thể gia tăng một chút độ thiện cảm.
Nhưng mà, cũng không phải là nói Từ Nhu như thế nào.
Kỳ thật Trần Thương cũng cảm giác được một cái đạo lý:
“Khi anh cùng người đứng ở cùng một cái trình độ, cùng một cấp độ giống nhau thì kết giao mới là ngang bằng.
Thế nhưng nếu như anh muốn kết giao cùng một người cao hơn anh một bậc, quá trình này sẽ rất khó.”