Tỉnh Đông Dương là một tỉnh có bốn mùa rõ ràng.
Nhưng mà uy lực còn lại của nắng gắt cuối thu vẫn khiến cho người ta sợ hãi.
Vốn dĩ mặc quần mùa thu vào mọi người đã dần cảm thấy hơi nóng.
Mà đến lúc buổi tối, thời tiết lập tức chuyển lạnh, mức độ chênh lệch nhiệt độ ngày đêm trong ngày càng ngày càng rõ ràng.
Khi sắp tan tầm ước chừng hơn sáu giờ, một bóng người tới tới lui lui trước cửa phòng làm việc khoa cấp cửu quay quanh tầm vài vòng rồi, thế nhưng do dự một hồi lâu cũng không dám tiến đến.
Y tá Tiểu Lâm nhìn ra bên ngoài, nói với Thường Lệ Na:
- Chị Na, bên ngoài phòng cấp cứu có bóng người, thế nhưng... Một hồi lâu cũng không dám tiến vào.
Lá gan Thường Lệ Na lớn hơn Tiểu Lâm, hơn nữa dám yêu dám hận, mặc dù hơi không giữ mồm giữ miệng, nhưng cũng là đầu “Đàn ông”
Theo cách Tiểu Lâm mà nói, người này nếu như ở cổ đại, cũng là một tên vào nhà cướp của, không đúng! Hiệp nữ cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Thường Lệ Na nghe xong, lập tức lòng tò mò thúc gịuc, nói:
- Chị đi xem một chút?
Đang lúc nói chuyện thì đứng dậy đi ra bên ngoài đại sảnh phòng cấp cứu, ra tới nơi, trông thấy một kẻ lang thang ở cửa ra vào đi tới đi lui, do do dự dự, thế nhưng mà một hồi lâu cũng không tiến vào.
Quần áo trên người kẻ lang thang này rách rưới, cách xa 3~5m cũng có thể ngửi được một loại mùi hôi khó chịu, quần áo cũng là rách nát từng mảnh từng mảnh mặc vào mấy lớp, đầu tóc rối bời.
Sau lưng kéo theo một đống lớn phế phẩm, có lon nước, giấy các-tông, chai nước khoáng các loại, cái này dường như là toàn bộ gia sản của hắn ta.
Người đi đường trông thấy kẻ lang thang đều né tránh.
Trông thấy Thường Lệ Na đi ra, kẻ lang thang này lập tức quay người, giống như kinh ngạc, kéo lấy đồ vật muốn bỏ đi.
Thường Lệ Na dừng lại, vội vàng gọi lại:
- Này, anh chờ một chút
Kẻ lang thang nghe kêu to xong, do dự đi về phía trước hai bước, ngừng lại.
Thường Lệ Na hô:
- Có thể giúp gì cho anh không?
Kỳ thật, loại tình huống này ở phòng cấp cứu thực sự còn rất hay gặp, bình thường sẽ có một ít tên ăn mày, kẻ lang thang hoặc là bệnh tâm thần gì đó xuất hiện ở cửa ra vào.
Tần Thái Sơn bảo vệ phòng cấp cứu thấy thế, vội vàng đi ra, nói với kẻ lang thang:
- Có chuyện gì à? Không có chuyện gì thì đến chỗ cũ đi, ở đây là phòng cấp cứu, đừng cản trở an toàn lối đi.
Kẻ lang thang nghe xong, liền vội vàng gật đầu, lôi kéo đồ vật liền hướng đi qua vừa, chỉ là lúc đi bộ, cánh tay trái dường như không nhấc lên nổi.
Tần Thái Sơn lắc đầu, loại chuyện này, hắn không xen vào, mở một con mắt nhắm một con mắt là được rồi.
Mà lúc này vừa khoảng sáu giờ, tan tầm người cũng nhiều, một đám người trông thấy kẻ lang thang đều lách ra xa.
Thường Lệ Na thấy anh ta không trả lời, thở dài, cũng không xen vào việc của người khác, trở về đại sảnh phòng cấp cứu.
Tần Duyệt giao ban cho Vương Khiêm xong, thuận lợi tan tầm, nhìn thấy Trần Thương nói:
- Đi thôi
Đến đại sảnh phòng cấp cứu xong, bỗng nhiên trông thấy cái kẻ lang thang ngoài cửa kia lại lượn quanh trở về, chỉ là lần này dường như đi tay không, một đống đồ vật đặt ở một cái góc, tiếp đó vòng trở lại.
Thế nhưng vẫn đứng ở cửa ra vào, không dám vào trong.
Thường Lệ Na lập tức nói:
- Bác sĩ tiểu Trần, người này ở cửa ra vào một hồi lâu, em nhìn thấy cánh tay anh ta dường như xảy ra chút vấn đề.
Trần Thương nghe đến đó, chần chờ một chút, nói với Tần Duyệt:
- Em chờ anh một lát.
Nói xong, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Kẻ lang thang thấy Trần Thương đi ra, vội vàng né tránh, không dám ngăn ở phía trước.
Thế nhưng Trần Thương đặc biêt tìm anh ta đấy.
Sau khi tới gần, Trần Thương hỏi:
- Tôi là bác sĩ Tỉnh Nhị Viện, anh có gì cần hỗ trợ không?
Kẻ lang thang từ trong túi trong quần áo móc ra một cái túi mì ăn liền, tiếp đó mở túi mì ăn liền ra, lại là một cái túi nhựa màu trắng, bên trong chứa một khối năm đồng tiền lẻ, còn có một đống lớn tiền xu, Trần Thương đánh giá một phen, hẳn là có khoảng một hai trăm.
Kẻ lang thang đưa tiền cho Trần Thương, trong miệng:
- A a a ân... Ân a...
Trần Thương sững sờ, là người câm?
Kẻ lang thang hơi nóng nảy, chỉ chỉ cánh tay của mình, thử một chút sức lực, tỏ ý không thể cử động.
Trần Thương hỏi:
- Cánh tay anh không thể cử động?
Kẻ lang thang gật đầu:
- Ừm ừ
Trần Thương do dự một trận, tư duy theo thói quen nhớ tới, đi chụp X-quang đi
Trần Thương nói ra:
- Phải chụp X-Quang, nhìn xem có phải là gãy xương hay không.
Kẻ lang thang vội vàng lắc đầu, căn bản không muốn đi vào, sau đó lùi về sau hai bước, dùng ngón tay chỉ trên người, dường như lại nói: Không đi không đi, tôi rất bẩn, làm bẩn sàn nhà cùng máy móc.
Lúc này, Tần Duyệt đi ra, kẻ lang thang lập tức lại lùi xa mấy bước, tựa như sợ làm cô gái này bị sặc mùi.
Tần Duyệt thấy thế, đi ra phía trước:
- Chúng ta phải xem thử cánh tay của anh có phải là gãy xương hay không.
Kẻ lang thang lắc đầu:
- A a... Ừ
Anh ta khoa tay múa chân thoáng một cái, cánh tay hạ xuống kéo một phát.
Trần Thương sững sờ, là trật khớp?
Nghĩ tới đây, Trần Thương nhớ mình có thủ pháp phục hồi vị trí, thế là nói với người đàn ông:
- Đến đây, tôi kiểm tra cho anh, nhìn thử xem chuyện gì xảy ra, anh đau thì kêu ra tiếng.
Kẻ lang thang do dự một chút, chỉ chỉ tay Trần Thương, vừa chỉ chỉ cánh tay của mình, lắc đầu, tiếp đó làm cái động tác găng tay.
Dường như muốn nói: Trên người tôi rất bẩn, đừng làm bẩn tay của anh, mang cái găng tay vào đi.
Trần Thương nhất thời cũng mềm lòng một trận, cười lắc đầu:
- Không sợ, một lát tôi đi rửa tay.
Người đàn ông do dự một chút, muốn cởi quần áo bên ngoài, thế nhưng là một lúc lâu không thoát ra được, dù sao cánh tay trái đã rũ cụp xuống, không thể cử động, cánh tay phải phí sức lực nửa ngày cũng không có cách nào.
Tần Duyệt đi hướng đến phía trước, cũng không chê bẩn, trực tiếp mở nút thắt khuy áo ra, hỗ trợ cởi áo ra.
Kẻ lang thang thấy thế, lập tức ô ô ô rơi lệ, cũng không nói chuyện.
Sau khi cánh tay lộ ra, Tần Duyệt nói với Trần Thương:
- Em đi gọi điện thoại cho Tuyết Lượng khoa chỉnh hình nha?
Trần Thương lắc đầu:
- Anh xem trước một chút.
Đang lúc nói chuyện, đưa tay nâng cánh tay của người đàn ông lên, lấy tay nhéo nhéo, tiếp đó không ngừng hỏi, đau không?
Sau khi lộ ra bả vai, Trần Thương thấy bên trái vai của người lang thang này cơ ba góc rõ ràng lõm xuống, đây là... Điển hình phương vai dị dạng, Trần Thương dùng tay hơi đè lên nách, xương mõm quạ, có thể cảm giác được vị trí lệch xương cánh tay, hơn nữa... khớp xương trống rỗng
Đây là... khớp nối vai, trật khớp?
Trong lòng Trần Thương có một tia phán đoán.
Sau đó Trần Thương nhấc tay bên trái rồi lại nâng bả vai bên phải lên, phát hiện không thể nâng lên phía trên, thí nghiệm nâng lên dương tính
Hiện tại đã khẳng định là trật khớp vai, còn gãy xương thì... Khó mà nói, nhưng với những triệu chứng này thì hẳn không có, nhưng mà cụ thể muốn biết thông tin chính xác thì phải xem phim chụp X-quang.
Thế nhưng mà nhìn người lang thang này đánh chết cũng không tiến vào bệnh viện, nhắc đến tiến vào bệnh viện liền muốn chạy, Trần Thương cũng không có cách nào.
Phục hồi vị trí cũ đi
Nghĩ tới đây, Trần Thương bất động thanh sắc một tay cố định ở trên vai, một cánh tay cầm khuỷu tay trái người bệnh, từ từ tiếp tục dọc theo từ trên xuống duới kéo xoáy ra bên ngoài, bỗng nhiên vừa dùng lực, lập tức một âm thanh răng rắc truyền ra
Trở lại vị trí cũ
Mà kẻ lang thang này dường như là bị trật khớp đã quen, cũng không quá nhiều khó chịu.
Đang lúc nói chuyện muốn hoạt động, Trần Thương vội vàng ngăn lại, dùng quần áo của mình, làm cho một cái khăn tam giác, cố định cánh tay lại.
- Khoảng thời gian này trước cố định một tháng, đừng hoạt động mạnh.
Kẻ lang thang thấy thế, vội vàng gật đầu, tay trái cầm một hai trăm đồng tiền lẻ muốn kín đáo đưa cho Trần Thương.
Trần Thương vội vàng từ chối.
Tần Duyệt muốn giúp kẻ lang thang mặc quần áo, kẻ lang thang vội vàng chạy xa.
Đành phải thôi
Nhưng mà, chỉ thấy kẻ lang thang kia chạy ra khoảng cách chừng bảy tám mét, bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, hướng hai người Trần Thương và Tần Duyệt dập đầu.
Trong lúc nhất thời, trên đường người vây xem càng ngày càng nhiều, lấy ra điện thoại bắt đầu chụp ảnh.
Mà Trần Thương và Tần Duyệt thấy thế, vội vàng chạy vào đại sảnh khoa cấp cứu.