Vào tháng 10, kỳ thi đào tạo theo quy định của tỉnh Đông Dương đã kết thúc.
Tỉnh Nhị Viện với tư cách là cơ sở đào tạo có tiếng tất nhiên là sẽ có một nhóm sinh viên đến đây báo danh.
Đối với các bác sĩ của Tỉnh Nhị Viện này thì điều đó chắc chắn là một điều tốt.
Dù sao, lần này cũng sẽ giảm bớt áp lực công việc của các bác sĩ.
Nhóm người này đến muộn hơn so với nhóm nghiên cứu sinh, số lượng nghiên cứu sinh tương đối ít, hơn nữa... điểm quan trọng nhất là những đám người này đều dựa vào núi, tới lúc chuyển khoa thì không chuyển khoa tốt liền bị giáo sư của mình đuổi về.
Nguyên một đám giáo sư đều là chủ nhiệm cấp cao, nếu như bị từ chối tại một bệnh viện như thế này có lẽ không còn mặt mũi dễ coi.
Nhưng nơi đây đào tạo sinh viên cũng xem như an tâm hơn một chút.
Vào một buổi sáng giao ban, Lý Bảo Sơn đem tin tức này nói cho mọi người bảo là về sau văn phòng sẽ rất náo nhiệt.
Trương Xu là người thứ nhất cười mà nói:
- Có đào tạo sinh rồi à? Tranh thủ thời gian tới! đi Chủ nhiệm, cậu ít nhiều nhận một người đi
- Đúng đó! Các hồ sơ bệnh án của tôi sớm đã khẩn cấp đến không thể chờ được nữa
Bác sĩ Hồ nội khoa cấp cứu cười đùa nói.
- Hơn nữa tôi cũng không muốn giữ mấy cái hồ sơ bệnh đó, tôi thấy mình nên có một cấp dưới...
Vương Khiêm nhịn không được cảm khái nói.
Nghe thấy những lời này, Lý Bảo Sơn cũng nhịn không được nói:
- Người ta là tới đây học tập, không phải tới cho các cậu sai vặt, thái độ nghiêm túc một chút đi.
- Cấp cứu là cái gì thì đương nhiên tất cả mọi người đều rõ ràng, chúng ta khẳng định rất bận rộn, cái này không thể phủ nhận rằng mọi người cực kỳ khổ cực.
- Nhưng mà, họ tới đây là để đào tạo về kỹ thuật, mục đích chính là học tập, và lao động là phương thức, hết hai tháng sau, lúc khóa học kết thúc, tôi sẽ tổ chức kiểm tra, sinh viên nào không qua, giáo sư của họ sẽ chịu trách nhiệm.
Lý Bảo Nói một câu làm tất cả mọi người lập tức sửng sốt.
Mọi cũng không thể không nhẹ gật đầu.
Lý Bảo Sơn đang chuẩn bị quay người rời đi, chợt nhớ tới một việc liền vòng trở lại nói:
- Chuyện... đào tạo sinh viên là một công tác, trong lúc đào tạo thì trợ cấp chưa đầy 2000, có chỗ thì tốt hơn, đó là tiền lương cơ bản một tháng 3 hay 4 ngàn, không có đơn vị đều chi 2000, mọi người đều là người trẻ tuổi lúc mà chi tiền bao cơm được thì bao cơm, cố gắng không xem họ là lao động miễn phí.
Đúng là ăn một bữa cơm tại thành phố An Dương không đắt cũng phải tầm mười khối, mặc dù không nhiều nhưng nó mang tâm ý bên trong.
Không thể không nói rằng Lý Bảo Sơn là một người thận trọng, lúc mà Trần Thương còn làm cộng tác viên, có việc gì kiếm được tiền thì Lý Bảo Sơn luôn để bọn anh đi làm, giúp kiếm nhiều tiền thêm một chút.
- Đúng rồi, khoa chúng ta nhận đào tạo thì để Bỉnh Sinh làm đi, Bỉnh Sinh, chờ đào tạo viên tới, giúp mỗi bác sĩ phải có một phụ trợ, người nào bận hơn thì 2 người.
Trần Bỉnh Sinh gật đầu:
- Được, chủ nhiệm.
Lý Bảo Sơn đối với Trần Bỉnh Sinh vẫn tương đối yên tâm, đứng dậy rời đi.
Vương Khiêm thở dài:
- Aizz, tranh thủ thời gian tới đi, tôi cũng có quy bồi sinh
An Ngạn Quân liếc nhìn Vương Khiêm, thản nhiên nói:
- Không phải có một nghiên cứu sinh đi theo cậu à? Người đâu rồi?
Vương Khiêm thở dài:
- An lão sư, ông coi như không biết, tiểu hỏa nhi khi nghiên cứu sinh của chủ nhiệm Dương khoa bệnh phổi, bị gọi về làm việc trong khoa, tôi đây... Không dám hỏi, cũng không dám nói, dù sao đây chính là học trò của chủ nhiệm Dương, ai... Phiền phức
An Ngạn Quân nhẹ gật đầu, tỏ ra hiểu rõ, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không cần thiết vì một học sinh mà đắc tội một chủ nhiệm.
Vương Khiêm cười cười, nhìn An Ngạn Quân:
- Tôi đây còn tốt, tiểu tử kia ngẫu nhiên ngượng ngùng, còn tới bù cho tôi cái bệnh lịch, Trần Thương cũng có một học sinh, nhưng mà... Hình như sau khi được thông báo thì chưa từng tới
Trần Thương lập tức sững sờ:
- Tôi có học sinh? Tôi làm sao không biết?
Vương Khiêm lập tức vui vẻ:
- Ha ha, anh nhìn xem, chính mình có học sinh mà cũng không biết
Hoàn toàn chính xác, Trần Bỉnh Sinh sắp xếp cho Trần Thương một nghiên cứu sinh, nhưng mà... Bản thân Trần Thương cũng không biết
Nghĩ tới đây, bản thân Trần Thương cũng vui như điên:
- Tôi làm sao mà bản thân mình cũng không biết.
Vương Khiêm trực tiếp nói:
- Người ta là nghiên cứu sinh của viện trưởng Lý, anh biết rồi thì có thể làm cái g?
Trần Thương thở dài... Không quan trọng, dù sao có trở thủ hay không, chỉ là một công việc.
----
Hơn mười giờ sáng.
Quy bồi sinh tới, tính sơ sơ cũng hơn hai mươi người, trong nháy mắt phòng làm việc ở khoa cấp cứu trở nên chật chội.
Sau khi dựa theo thứ tự ghi danh, Trần Bỉnh Sinh sắp xếp nhân thủ.
Trước thỏa mãn những bác sĩ đã tương đối bận rộn trong những năm kia, tiếp đó mới đến lượt các bác sĩ nhỏ như Trần Thương.
Không thể không nói, ngành y vẫn là có nhiều nữ giới, nam cũng có, tỉ lệ phải nói là 1: 2.
Mắt thấy đến lượt Trần Thương, vừa vặn Trần Bỉnh Sinh chuẩn bị nói chuyện với một cô gái nhỏ.
Chỉ thấy mắt Tần Duyệt đang trừng trừng nhìn chằm chằm ông.
Trần Bỉnh Sinh chỉ có thể khụ khụ một tiếng, đối với chàng trai đã phân phối cho Vương Khiêm nói:
- Cái này, Vương Khiêm, cô gái nhỏ này cho cậu, còn tiểu Từ cậu đi theo bác sĩ Trần Thương đi
Lúc này, Tần Duyệt mới hơi híp mắt, cười hì hì nhìn Trần Bỉnh Sinh.
Trần Thương cùng Vương Khiêm đầu tiên là liếc nhau.
Vương Khiêm trông thấy cô gái nhỏ này rất xinh đẹp, hai mắt lập tức tỏa sáng, cười
Trần Thương một mặt bất đắc dĩ, chỉ là Tần Duyệt ở bên cạnh bất động thanh sắc nói:
- Làm sao vậy, thất vọng à?
Trần Thương lập tức lắc đầu:
- Đương nhiên không, anh đây là nhẹ nhàng thở ra
Lúc này Tần Duyệt mới hài lòng...
Nhìn thấy đang có một chàng trai trắng mập một trăm khối chín mươi cân đang đi về phía mình, Trần Thương nhịn không được thở dài, trong lòng cảm khái một tiếng:
- Mặc dù không thể cảnh đẹp ý vui, nhưng mà... Ngược lại cũng vui mừng, rất tốt.
Cậu ta cười nói:
- Trần lão sư, chào anh, em là Từ Đông Đông.
Trần Thương gật đầu cười nói:
- Ừm, cậu... Đã từng tham gia công tác chưa?
Từ Đông Đông nhẹ gật đầu:
- Em ở bệnh viện Nhân dân phía dưới Lam huyện, làm ở khoa phổ ngoại, vừa đi vào tháng chín này.
Trần Thương nghe thấy là bệnh viện Nhân dân ở Lam huyện, hơi sửng sốt một chút.
Từ Đông Đông có chút giống Tiền Lâm, chỉ là Tiền Lâm hơi đen một chút, cũng không có tiểu hoả nhi nào vui mừng như vậy.
- Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
- 27 tuổi! Em vừa tốt nghiệp khoa đại y ở Trùng Khánh, trong lúc đó học nghiên cứu sinh ở khoa phổ ngoại.
Từ Đông Đông nhìn thấy tuổi của Trần Thương cũng không lớn lắm, lập tức cười nói:
- Trần lão sư, anh mới có 30 thôi phải không?
Trần Thương cười nói:
- Hai ta cùng tuổi, nhưng mà... Cậu là nghiên cứu sinh vì sao không đến trong tỉnh làm việc?
Tính cách Từ Đông Đông rất tốt:
- Tôi là học thạc sĩ, không có chứng chỉ quy bồi, bệnh viện cấp tỉnh người ta đều không cần chúng tôi, vừa vặn năm nay quê tôi ở Lam huyện tuyển chọn nhân tài, phát 20 vạn phí an gia, lại nói, bây giờ ở Lam huyện phát triển cũng không tệ, chủ nhiệm Đoàn đối với tôi rất tốt, trực tiếp đưa tôi đi quy bồi.
- Lại nói, ở nơi nào mà không phải khám bệnh, Lam huyện cũng không tệ, nhiều cơ hội, áp lực không lớn, khoảng cách thành phố An Dương cũng không xa, tôi rất hài lòng.
Trần Thương gật đầu, tiểu tử này không tệ, ít nhất thì cũng rất lạc quan sáng sủa.