Nhưng
Cái này có thể giống nhau à?
Tần Hiếu Uyên đỏ mặt nói:
- Cái này có thể giống nhau à?
Ký Như Vân cười nói:
- Chỗ nào không giống? Trần Thương người ta không thể đẹp trai hơn ông? Không thể có nhiều tiền bằng ông? Hay là năng lực không bằng ông? Người ta không có tuổi trẻ? Con gái quý giá của ông bao nhiêu tuổi rồi?
Liên tiếp đưa ra sáu câu hỏi, lập tức để Tần Hiếu Uyên nghẹn họng nhìn trân trối
Hai cái mẹ con nhà này là thứ gì?
Đây là tới ngột ngạt
Tần Hiếu Uyên còn muốn lên tiếng:
- Thế nhưng mà
Ký Như Vân trực tiếp đứng dậy, đi về hướng nhà của mình:
- Được rồi, chuyện ông không nên quan tâm thì đừng quan tâm, người trẻ tuổi phải có dáng vẻ của người trẻ tuổi, lão Tần không phải tôi nói ông, thương con gái, cũng phải phân ra thương như thế nào.
- Duyệt Duyệt lớn tuổi như thế, cũng đã sắp 30 rồi, ông muốn cả ngày trông coi? Không phải là ông muốn để Duyệt Duyệt tìm không thấy đối tượng mới được chứ?
- Ông quản thì quản, Duyệt Duyệt đã 28 tuổi, giáo dục gia đình hay giáo dục trên trường đều cực kỳ hoàn thiện, còn cần ông quan tâm hả?
- Sau này, chuyện Tần Duyệt yêu đương ông chớ để ý! Đương nhiên... Ông cũng đừng quản Trần Thương quá sâu, tiểu tử người ta tôi nhìn cũng không tệ.
Tần Hiếu Uyên bị Ký Như Vân nói một phen đành im lặng.
Có phải thật sự là mình quản quá nhiều rồi không?
Bỗng nhiên Ký Như Vân tăng thêm câu cuối cùng:
- Ai... Lúc còn trẻ, ông đều không có cưỡng lại tôi như thế, không có hiểu lãng mạn chút nào! Cắt...
- Mau về nhà, trở về ngâm cái chân, ngủ sớm một chút.
Ký Như Vân lời còn chưa dứt
Chỉ cảm thấy mình bị khiêng ra bên ngoài
Ký Như Vân lập tức bị giật mình
- Ai nha, lão Tần, ông thả tôi xuống
Tần Hiếu Uyên một bàn tay...
Ký Như Vân mặt đỏ lên:
- Lão Tần, nhiều người như vậy! Ai nha... Mắc cỡ chết được
----
Buổi tối sau khi Tần Duyệt về đến nhà, Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân dáng vẻ giả vờ điềm nhiên như không có việc gì, cười nói:
- Về rồi à.
Tần Duyệt hì hì cười một tiếng:
- Dạ! Con về rồi.
Ký Như Vân nhìn đồng hồ, mới chín giờ rưỡi:
- Sao không tản bộ nhiều một chút, hiện tại công viên đang náo nhiệt đấy
Tần Duyệt cười nói:
- Con nhớ ma mi nha.
Ký Như Vân liếc Tần Duyệt nói:
- Miệng lưỡi ngon ngọt
Tần Duyệt cười hắc hắc, nhìn thấy sắc mặt mẹ tái nhợt bên trong thấu hồng, bỗng nhiên cười nói ra:
- Mẹ... sao mặt mẹ hồng như vậy? ! Có phải là vụng trộm mua cái đồ trang điểm gì không? Con cũng sử dụng?
Ký Như Vân sững sờ, tranh thủ thời gian cầm lấy tấm gương trên bàn, nhìn thoáng qua, lập tức sững sờ, quả nhiên phát hiện có chút đỏ mặt:
- Thật à? Mẹ không có mua đồ trang điểm! Chắc là do mới chạy bộ dưới lầu.
Tần Duyệt gật đầu:
- Nha... Đúng rồi! Cái mùi gì mà kỳ vậy... Xú xú
Tần Duyệt giống như có mũi chó, dùng lực hít hà.
Ký Như Vân biến sắc:
- Nhanh đi rửa mặt đi ngủ đi, ngày mai còn đi làm nữa, chắc là mùi hôi chân của cha con
Sau khi nói xong, Ký Như Vân hô:
- Lão Tần, ba nó lấy cái nước hoa kia trong phòng ra, phun ở trên ghế sa lon một chút đi, cặp chân anh thật thối! Nhân tiện rửa chân luôn, không rửa chân không được lên giường
Tần Hiếu Uyên ngượng ngùng cười một tiếng, vội vàng cầm nước hoa đi ra, phun phun.
Ký Như Vân thì hung dữ trừng mắt Tần Hiếu Uyên.
...
Trần Thương về đến nhà, không có ngủ, mà lấy video phẫu thuật sửa sang lại một chút, luận văn hiện tại chỉ có một cái ghi chép thông báo, tạp chí còn chưa có gửi đến, vẫn là trước tiên làm xong video phẫu thuật, đến lúc đó có thể thu hoạch được phần thưởng là tốt nhất rồi.
Kỳ thật, có thể trở thành quản lí ngoại khoa Gan Mật không chỉ là một cái nhiệm vụ.
Còn có một nguyên nhân, là Tần Duyệt cũng làm việc ở ngoại khoa Gan Mật.
Trần Thương hơi tâm tư, anh hi vọng có thể ở lĩnh vực này trợ giúp Tần Duyệt, bảo vệ che chở cho Tần Duyệt.
Trong nước vẫn tương đối coi trọng lí lịch.
Trần Thương vẫn hơi có chút tiểu tâm tư hư vinh.
Hơn nữa, cấp cứu rất nhiều bệnh tật đều thuộc hệ thống gan mật.
Viêm tụy cấp tính, viêm gan, ống mật bị tổn thương... vân vân, đây đều là bệnh tật khẩn cấp.
Có một cái dàn giáo thế này có thể giao lưu cùng học tập, Trần Thương vẫn cảm thấy rất không tệ.
Nằm ở trên giường, Tần Duyệt lăn qua lăn lại không ngủ được.
Gửi cho Trần Thương một tin nhắn:
- Tiểu Thương nhi, còn chưa tới hầu hạ bản cung đi ngủ
Trần Thương nhìn thấy Tần Duyệt tự mình biểu lộ bao bọc, lập tức nhịn không được cười cười, hồi âm lại:
- Em cô bé này, có phải là cái mông ngứa hay không, cẩn thận anh đánh cái mông của em
Tần Duyệt nghĩ đến tình cảnh hôm nay ở công viên, lập tức đỏ mặt.
- Anh hỗn đản này, muốn sờ cái kia của em thì nói thẳng! Lão lưu manh
Trần Thương trực tiếp nhịn không được cười phun ra.
Nhưng mà hồi tưởng lại hôm nay bản thân vỗ mông Tần Duyệt bị viện trưởng Tần và Ký Như Vân bắt quả tang tại chỗ, vẫn còn hơi lo lắng bất an.
Nghĩ tới đây, Trần Thương thận trọng hỏi:
- Hôm nay, sau khi em về nhà, cha mẹ em có cái gì biểu hiện lạ không?
Tần Duyệt gãi đầu một cái, như có điều suy nghĩ nói đến:
- Biểu hiện lạ? Mẹ em thật giống như có chút đỏ mặt, bên trong gian phòng có cỗ mùi chân hôi cha em, mặt khác... Cũng không có gì nữa
- Đúng rồi! Còn nói sao em không chơi lâu một chút, nói làm sao trở về sớm như vậy.
Lúc này, Trần Thương mới thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì thì tốt
Tần Duyệt thở dài:
- Ai, mới vừa tách ra em đã nhớ anh.
Thấy Tần Duyệt gửi tin nhắn, bỗng nhiên Trần Thương cười cười:
- Ồ? Thích anh như thế à?
Tần Duyệt gửi cái icon âm hiểm:
- Đừng suy nghĩ quá nhiều, em chính là thèm thân thể của anh
Vượt qua sự kiện “Tăng lượng kali trong máu” ngày hôm qua, học viên trong khoa cấp cứu bỗng nhiên tiến bộ hơn, sau khi đến phòng ban, chủ động đi theo phía sau lão sư làm việc.
Hình như bọn họ đã ý thức được, bất kỳ tri thức và điểm chi tiết nào ở khoa cấp cứu, g đối với công tác sau này của bọn họ mà nói, đều là một loại tài sản vô hình.
Cũng như ở nhà ga, trên xe lửa, trên máy bay, một khi gặp phải tình huống đột phát, lúc chờ đợi bác sĩ, anh sẽ phải bước ra hỗ trợ, nhưng vì kỹ thuật chưa đủ mà sinh ra cảm giác chột dạ, lo lắng?
Học nhiều hơn một vài kỹ thuật
Sẽ có thêm một phần cơ hội cứu người
Câu nói này, ba năm nay Trần Thương đã thấm sâu trong người
----
Buổi chiều thứ sáu, toàn bộ khoa cấp cứu công việc lu bù liên tục.
Lúc Trần Thương băng bó vết thương ngoài da cho một người bệnh, bỗng nhiên điện thoại vang lên.
Hai ngày này, Trần Thương đặc biệt mẫn cảm với điện thoại, cả ngày chờ đợi điện thoại của chuyển phát nhanh.
Vội vàng nói Từ Đông Đông nhìn một chút là ai.
Từ Đông Đông nói ra:
- Chuyển phát nhanh.
Trần Thương lập tức vui mừng... Rốt cuộc cũng đợi được?
Chắc là tạp chí của mình, gần đây cũng không có mua đồ.
Nếu hôm nay còn không đến, mà hội nghị thì ngày mai sẽ bắt đầu
Nghĩ tới đây, Trần Thương không khỏi hơi chờ mong, vội vàng nói:
- Đông Đông, giúp tôi đi ra cổng phía tây bệnh viện lấy cái chuyển phát nhanh đi
Từ Đông Đông gật đầu, đi ra.