Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 493 - Chương 494: Bảo Vệ Đơn Thuần

Khi bac si mo hack full
Chương 494: Bảo Vệ Đơn Thuần
 

Lúc đầu, Tần Duyệt khiến cho Trần Thương rất bất ngờ

Chuẩn bị thật lâu, cả người ăn mặc quần áo hết sức xinh đẹp, tại phòng hội nghị, xuất hiện với thân phận làm người chủ trì.

Tần Duyệt cảm giác, sau khi Trần Thương trông thấy chính mình, chắc chắn sẽ cực kỳ kinh ngạc

Nghĩ tới đây, đột nhiên Tần Duyệt cảm giác rất hạnh phúc.

Mà lúc này đây, Trương Hữu Phúc đi tới, hướng phía dưới dạo qua một vòng, cũng không nhìn thấy Trần Thương, lập tức ngây ngẩn cả người, ra ngoài bàn chờ xem danh sách ký tên, lật nhìn một lần, cũng không tìm được tên Trần Thương

Thằng nhóc này... lại ngủ quên mất rồi à?

Nghĩ tới đây, ông vội vàng gọi điện thoại cho Trần Thương

Thế nhưng lại không có người nhận, lần này, Trương Hữu Phúc ngây ngẩn cả người.

Thằng nhóc trời đánh này, sẽ thật không ngủ quên đó chứ?

Trương Hữu Phúc tới tìm Trương Chí Tân cùng Trần Bỉnh Sinh, lần lượt gọi điện thoại cho Trần Thương, đều không có người nhận.

Lần này Trương Hữu Phúc tức điên lên.

Lúc này lại sắp bắt đầu, thằng nhóc này làm gì vậy?

Tần Duyệt thấy thế, hỏi:

- Trương chủ nhiệm, có chuyện gì à?

Trương Hữu Phúc tức giận nói:

- Thằng nhóc Trần Thương này, có phải chưa ngủ dậy hay không, gọi mấy cuộc điện thoại, đều không có người nhận

Tần Duyệt sững sờ, móc điện thoại ra:

- Để cháu gọi thử một chút?

Tần Duyệt gọi qua một lần, cũng không có người nhận.

Lần này, họ đều ngẩn ngơ cả người.

Tần Duyệt nói:

- Không đúng, buổi sáng anh ấy còn liên hệ với cháu, đoán chừng là trên đường đi, không nghe thấy điện thoại di động kêu nhỉ?

Trương Hữu Phúc gấp đến đổ mồ hôi trên đầu.

Dù sao hội nghị hôm nay, 301 chủ nhiệm, ngay cả phó chủ tịch Chu Hoành Quang của hội ngoại khoa Gan mật cả nước cũng tới tham gia chính vì Trần Thương.

Nếu như Trần Thương không đến, đây rõ ràng không phải là nói người thả bồ câu nhà sao

Lúc này Tiền Lượng cũng đi tới:

- Làm sao vậy, chủ nhiệm Trương, vội vàng như vậy?

Trương Hữu Phúc nói:

- Tiểu Trần còn chưa tới.

Tiền Lượng sững sờ, nhìn đồng hồ trên tay một chút:

- Thời gian vẫn chưa tới mà, để sau hãy nói vậy.

----

Trần Thương nhìn nhiệm vụ của hệ thống, lập tức sửng sốt một chút

Không do dự, lựa chọn tiếp nhận.

Lập tức tham dự hội quản sự khoa ngoại Gan mật...

Mà thôi mà thôi

Trần Thương cúi đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ, thở dài, sau đó nói, cứu người quan trọng hơn

Lúc này, trên xe cấp cứu 120, bốn năm người nhấc cáng cứu thương lên xe đẩy, ôm hộp cấp cứu chạy như bay đến

Mà lúc này đây, cảnh sát còn chưa đến

Tiểu Lâm ôm cái hộp, Nhạc Nhạc ôm giường, sau khi đến, Trần Thương vội vàng gọi một y tá nữ đến trên cáng cứu thương, thận trọng căn dặn, bảo vệ tốt xương cổ.

Trần Thương vội vàng nói:

- Lên xe trước

Nói xong cùng một chỗ với Nhạc Nhạc hướng phía trên nhấc lên.

Mà lúc này đây, có vài vị bác sĩ xe khác, là Trương Tuyết Lượng khoa chỉnh hình, khiêng thiếu nhiên kia lên một chiếc xe cấp cứu khác.

Nếu mà so sánh, thiếu niên kia nhiều nhất là gãy xương, mà người phụ nữ này... Có thể là nguy hiểm đến tính mạng

Bây giờ phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện.

Trần Thương quay người, nhìn Tiểu Lâm:

- Tiểu Lâm, để mắt đến đứa bé này, là người nhà, đưa đến bệnh viện trước.

Nói xong, ở chung một chỗ với Nhạc Nhạc giúp đỡ tài xế Dương, đưa lên xe cấp cứu, tranh thủ thời gian kết nối máy theo dõi điện tâm đồ.

Sau khi máy theo dõi kết nối, Trần Thương lập tức biến sắc

Huyết áp lúc này chỉ còn chưa đến 70

Mà hô hấp càng lúc càng nhanh.

Đây không phải dấu hiệu tốt.

Có phải không có máu chảy về tim hay không?

Đây đã là vấn đề chắc chắn phải cân nhắc đến.

Bởi vì tai nạn xe cộ va chạm kịch liệt như vậy dẫn đến tổn thương hôn mê, là có thể dẫn tới dập cơ hoành, mà lúc cơ hoành bị tổn thương, lượng máu chảy về bên trong ổ bụng có thể tràn vào trong lồng ngực, dẫn tới thiếu máu trở về ngực, tạo áp lực lên phổi, dẫn đến nguy hiểm tính mạng.

Lúc này, Trần Thương đối với tình huống tính mạng người bệnh, càng ngày càng lo lắng

Mà lúc này, đứa bé trai căng thẳng run rẩy, không biết là sợ, hay là...

Hai tay của cậu bé cầm tay phải mẹ cậu, cẩn thận vừa nắm vừa vuốt ve, không dám dùng sức, sợ sẽ làm mẹ đau.

Lúc này mẹ cậu nhắm mắt lại, khiến cho cậu cảm giác được cái gì là sợ hãi

Muốn khóc, nhưng lại không dám khóc

Ba ba nói qua, lúc ba ba không ở bên cạnh, cậu là một người đàn ông, cậu phải bảo vệ tốt mẹ cậu.

Đứa bé bảy tuổi, chính là lúc va chạm với thế giới, nhưng đối với chuyện của thế giới này, cũng có nhận biết ngây thơ.

Cậu biết rõ, muốn dùng cơ thể nho nhỏ của bản thân bảo vệ mẹ cậu, giống như phim hoạt hình vậy

Nhưng mà... cậu bé lại không biết nên làm cái gì.

Bên trong cơ thể nhỏ, mơ hồ không biết làm sao.

Đứa bé từng xem qua phim truyền hình, biết rõ... Tai nạn giao thông có thể chết người.

Ánh mắt đứa bé trừng trừng nhìn chằm chằm lên từng đường cong phức tạp của máy theo dõi điện tâm.

Nhìn con số không ngừng tăng lên.

Nghe từ trong miệng chú trước mắt không ngừng giao nhiệm vụ cho mọi người.

Nhìn các cô y tá tiêm thuốc gì đó vào trong cơ thể mẹ cậu...

Lần thứ nhất, cậu đối mặt với những cô chú mặc áo trắng, đã nhận thức được...

Các triệu chứng bệnh kiểm tra tính mạng của người bệnh cực kỳ không ổn định, chảy máu quá nhiều, truyền dịch không kịp, sắp xảy ra vấn đề.

Hơn nữa, lượng lớn máu tích tụ trong lồng ngực chắc chắn phải châm cứu rút ra, bằng không hệ thống hô hấp không cách nào khôi phục.

Trên xe, tất cả bốn người đều đang bận rộn

Trần Thương cắn răng một cái, đưa ra quyết định, trước châm cứu lại nói

Bằng không sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Quay người nói với Tiểu Lâm:

- Đưa túi châm cứu cho tôi

Tiểu Lâm lập tức gật đầu.

Kim châm cứu gắn liền túi dẫn lưu, tài xế Dương lái xe cực kỳ ổn định, tay Trần Thương càng ổn.

Rất nhanh, châm cứu thành công

Mà máu cũng thuận theo ống dẫn lưu chảy vào trong túi dẫn lưu.

Tần suất hô hấp người bệnh cuối cùng cũng giảm xuống.

Nhưng... Đây cũng không có nghĩa là cơ thể người bệnh khôi phục bình thường.

Lúc này, còn có càng nhiều càng lớn nguy hiểm, họ chờ Trần Thương.

Lúc này đứa bé trai, nhìn máu chảy vào trong túi, lập tức giật nảy mình, thân thể đang đứng thẳng lập tức té ngã.

Sau lại vội vàng bò người lên.

Hơi sợ, cũng hơi lo lắng.

Cậu vội vàng ngẩng đầu, nhìn phía trên “TV” không ngừng nhảy lên con số cùng từng đỉnh đường cong phức tạp.

Rất nhanh, xe đã đến bệnh viện

Trần Thương và Nhạc Nhạc lập tức chuẩn bị đưa người bệnh đi, làm kiểm tra phần bụng, sau khi hoàn thiện kiểm tra, trực tiếp bắt đầu phẫu thuật cấp cứu.

Máu đã rút ra ổn thỏa, khoa xét nghiệm lập tức bắt đầu tiến hành xét nghiệm.

Mà truyền máu đã chờ đợi ở vừa, chờ đợi tùy lúc bổ sung máu mới.

Đứa bé trai bị Tiểu Lâm mang theo.

Tiểu Lâm an ủi:

- Đừng sợ

Đứa trẻ nhẹ gật đầu, không có lên tiếng.

Tiểu Lâm nhớ tới đứa bé vừa rồi trên đường đi cái gì cũng dám nhìn, con mắt trừng trừng nhìn chằm chằm màn hình máy theo dõi tâm điện.

Bỗng nhiên nhịn không được hỏi:

- Khi nãy cháu nhìn cái TV trên xe, xem có thể hiểu không?

Đứa trẻ nghẹn ngào nói:

- Xem không hiểu...

- Nhưng mà cháu xem trên TV có nói, đường nét kia thẳng tắp, những con số kia biến thành số 0, mẹ cháu sẽ không còn ở đây... Cháu muốn nhìn nó... Không cho nó biến mất...

Sau khi nói xong câu này, cũng nhịn không được nữa trực tiếp khóc lên

Trong lòng Tiểu Lâm cũng mềm nhũn ra.

Đây là một đứa trẻ ngây thơ, là sự bảo vệ đơn thuần nhất dành cho mẹ mình

Bình Luận (0)
Comment