Bỏ phiếu là tất cả mọi người cùng bỏ, bao gồm cả ban giám khảo
Thời khắc nhìn thấy thành phố An Dương đưa ra tin tức này, mọi người tất cả đều ngây ngẩn cả người
Bởi vì họ phát hiện, cái tên này cực kỳ quen tai
Đúng, là Trần Thương.
Họ nhớ rõ, có một bác sĩ tên là Trần Thương không có tới hiện trường.
Lúc này, một truyền mười, mười truyền trăm, tất cả mọi người nhao nhao ấn mở xem lại cái tin tức này.
Phía trên rõ ràng viết:
- Theo được biết, hôm nay ban đầu bác sĩ Trần Thương đi tham gia hội thảo ngoại khoa Gan mật...
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ cùng tên sao?
Chắc là sẽ không nhỉ
Bởi vì phần mềm bỏ phiếu là app nghiêng về chữa bệnh, luôn cập nhật tin tức và sự kiện mới nhất về điều trị bệnh, khi lúc mọi người đang bỏ phiếu, tự nhiên nhìn thấy tin tức được cập nhật.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng
Sau khi xem mấy tấm ảnh chụp trong tin tức.
Trong hình chụp lại quần áo màu trắng của Trần Thương dính toàn là máu, hình ảnh đè lên vết thương người bệnh, thời gian phía trên là: Buổi sáng 7: 25 phút.
Một tấm khác là dáng vẻ Trần Thương hơi mệt mỏi thân bên ngoài phòng phẫu thuật. Thời gian: Buổi chiều 4: 40 phút.
Một tấm khác là hình ảnh một đứa bé trai cầm cái ống nghe bệnh, Trần Thương cúi đầu cho. Thời gian dừng lại tại: Buổi chiều 5: 15 phút.
Ba tấm ảnh, để tất cả nhân viên y tế ở đây đều hiểu rõ toàn bộ quy trình.
Từ buổi sáng 7 giờ đến xế chiều 5 giờ, thời gian hơn mười tiếng.
Hoàn toàn có thể tưởng tượng được lần cấp cứu này, là một trận ác chiến như thế nào.
Tất cả mọi người cũng có thể nghĩ ra được phòng phẫu thuật bên trong, diễn ra dạng gì căng thẳng hình ảnh.
Cuối cùng, có phóng viên phỏng vấn đơn giản:
Phóng viên:
- Bác sĩ Trần, khi trông thấy người bệnh nằm trong vũng máu, lúc đó anh nghĩ như thế nào?
Trần Thương:
- Tôi là bác sĩ, tôi nên cứu cô ấy
----
- Tôi là bác sĩ, tôi nên cứu cô ấy
Tám chữ vô cùng đơn giản, vậy mà khiến cho tất cả bác sĩ đọc được tin tức này, cái mũi hơi đỏ đỏ.
Đây chính là bác sĩ
Trong lúc nhất thời, mọi người lan truyền lời trong tin tức truyền bá ra ngoài, trong lòng nguyên một đám rất lâu mới bình tĩnh lại
Đúng
Hội thảo gì đó
Bình chọn gì đó
Những này quan trọng sao?
Dù có quan trọng, cung không quan trọng bằng sinh mạng của người bệnh được?
Cấp cứu mười tiếng, điều này ẩn chứa ý nghĩa như thế nào, tất cả mọi người đều rất rõ ràng.
Trần Thương đối mặt với người bệnh, dứt khoát kiên quyết cấp cứu, để mọi người nhốn nháo bùi ngùi mãi thôi.
Đây là một loại chữa bệnh tinh thần
Có một kiểu người bất cứ lúc nào, dù là ở chỗ nào, đều tại mọi thời khắc nhắc nhở chính mình: Tôi là bác sĩ
Hai chữ bác sĩ này, không chỉ là nghề nghiệp.
Hơn nữa, nó còn là trách nhiệm.
Trần Bỉnh Sinh đọc được tin tức này, Trương Chí Tân bên cạnh cũng nhìn thấy tin tức này, trong lòng hai người kích động, đây mới là dáng vẻ thằng nhóc họ Trần nên có
Hội thảo
Không đến hội thảo chó má cũng được
Trần Bỉnh Sinh rất vui vẻ, nhìn thấy dáng vẻ thao tác của Trần Thương, ông có một loại cảm giác tự hào
Ông chỉ vào Trần Thương trong tấm hình, nói với người bạn bên cạnh:
- Nhìn này, đây là đồ đệ của tôi
Người khác nhịn không được dựng thẳng ngón cái lên, nói một tiếng:
- Rất giỏi, tôi phục
Nhân viên bình thường của ngoại khoa bệnh viện Lam huyện cũng tới tham gia hội thảo, chủ nhiệm Đoàn Ba, phó chủ nhiệm Dương Bằng, hai người họ xem bóng dáng quen thuộc trong tấm hình, họ chợt nhớ tới người bệnh bị bỏng trước kia, khi Trần Thương đặt ống thông tĩnh mạch tại phòng cấp cứu
Hai người hưng phấn, kích động, đây mới là dáng vẻ một cái bác sĩ nên có
Trần Thương rất giỏi
Trên sân khấu, Trương Hữu Phúc cũng nhìn thấy đoạn tin tức này, Tiền Lượng cũng nhìn thấy cái tin tức này, trong lúc nhất thời hai người họ ngây ngẩn cả người
Họ đột nhiên hiểu rõ, vì sao Trần Thương không bắt máy mười mấy cuộc điện thoại nào
Sống chết trước mắt, chưa kịp hồi sức
Làm sao có thời gian rảnh?
Họ cũng biết vì sao Trần Thương không đến tham gia hội thảo
Bởi vì có chuyện quan trong gấp trăm lần so với hội thảo kia chờ anh làm.
Có chuyện còn quan trọng hơn so với trở thành quản sự ngoại khoa Gan mật, đang chờ anh đi hoàn thành.
Nếu như Trần Thương vì tham gia bình chọn trở thành quản sự, mà không để mắt đến việc cứu người, kiểu khoa trưởng này, không cần cũng được
Nếu ông là anh
Phải làm người chân thật, giữ khuôn phép, giúp đỡ người bị thương
Không là người cầu danh vọng, tiền tài, đuổi danh trục lợi
Giờ khắc này, trong lòng Trương Hữu Phúc sinh ra một loại cảm giác tự hào và kiêu ngạo
Ông cảm thấy kiêu ngạo vì thằng nhóc trẻ tuổi này
Thằng nhóc này, là một người tài giỏi
Đối diện trước danh lợi và người bệnh, anh không hề bị lay động.
Tiền Lượng lưng tựa vào ghế, xem điện thoại, thật lâu không thể nguôi ngoai.
Ông hiểu lầm Trần Thương.
Ông rất hối hận.
Vào giờ phút này, ông hiểu được, Trần Thương đi làm chuyện kia còn có ý nghĩa hơn
So với Trần Thương, những người bao gồm cả bản thân ngồi trong hội trường hội thảo, ngược lại để lộ ra...
Trần Thương à, Trần Thương
Cậu đến cùng là người như thế nào?
Tiền Lượng thở dài.
Nhớ lại dáng vẻ người trẻ tuổi rất ổn trọng, tinh anh, vô cùng thiên phú.
Kỹ thuật lại tinh xảo, diệu thủ nhân tâm
Rất lợi hại
Nghĩ tới đây, Tiền Lượng bỏ một phiếu cho Trần Thương.
Mà Chu Hoành Quang nhìn mọi người, hơi sững sờ.
Bởi vì người tham gia bỏ phiếu là người dân tỉnh Đông Dương, vì lẽ đó Chu Hoành Quang không biết xảy ra chuyện gì.
Ông không rõ vì sao hiện trường bỏ phiếu bị rối loạn, hơn nữa không có người quản.
Bỏ phiếu đang tiến hành
Tất cả mọi người không quản nguyên nhân khác, nhao nhao tích một cái dấu tích tại vị trí Trần Thương, còn bốn người khác, sẽ phải lựa.
Tất cả mọi người rất rõ ràng chính mình đang làm gì.
Bởi vì có dáng vẻ người trẻ tuổi này, không để ý đến danh lợi bản thân, không quên mình là bác sĩ cứu sống người bị thương, chẳng lẽ họ không thể bỏ phiếu cho hắn?
Bác sĩ là gì?
Không phải người như vậy à?
Nếu như anh không làm quản sự, còn có ai thích hợp hơn so với anh sao?
Giờ khắc này, tất cả mọi người rất kiến quyết đánh dấu tích đối diện cái tên Trần Thương.
Mà lúc này, Tần Duyệt cầm điện thoại tại phía sau sân khấu, cũng trông thấy đoạn tin tức này.
Cuối cùng cô cũng biết vì sao Trần Thương không tới
Bởi vì trách nhiệm
Giờ khắc này, Tần Duyệt vô cùng hưng phấn, kích động đến nỗi nước mắt muốn trào ra.
Bởi vì người này là chồng của mình.
Là người bảo vệ mình cả đời trong tương lai.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Duyệt tràn đầy hưng phấn và thỏa mãn.
Lúc này, điện thoại Tần Duyệt vang lên một âm thanh ting ting.
Là Wechat.
Là tin nhắn của Trần Thương.
Chỉ có ba chữ.
- Thật xin lỗi
Sau khi Tần Duyệt đọc được, nở ra một nụ cười.
Cái đồ đần này, còn chưa biết bản thân lên báo nhỉ?
Nghĩ tới đây, Tần Duyệt nhắn lại:
- Chồng yêu, em yêu anh, anh là niềm kiêu hãnh của em
Sau khi nói xong, trong lòng đắc ý, đem điện thoại bỏ vào túi.
Mà Trần Thương bên kia, sững sờ như nằm mơ.
Cái quỷ gì vậy?
Qua mấy phút, Trương Hữu Phúc nói:
- Tốt tất cả mọi người đều đã hoàn thành bỏ phiếu?
- Bây giờ mời xem màn hình lớn, tên năm quản sự mới là...
Lúc này, Chu Hoành Quang giống như xoay người cổ động, phối hợp với vỗ tay.
Bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn
Bởi vì ông phát hiện, xếp hạng thứ nhất là Trần Thương
Nhận được toàn bộ phiếu bầu
Lần này, ông rất ngạc nhiên
Cái này mẹ nó?
Rất giả nha?
Có chuyện
Ông muốn tố cáo
Không đúng, ông chính là phó chủ tịch ngoại khoa Gan mật Trung Hoa.
Đám người Đông Dương quá càn rỡ rồi?
Trần Thương không thể nào mà nhận được toàn phiếu bầu được, ông... A