Hắn kinh ngạc phát hiện ra rằng, bác sĩ được gọi là Trần Thương đã cải tiến được vết thương nhỏ trong phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa.
Chuyện này đối với người khác mà nói, có lẽ chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng đối với giáo sư Oersted của bệnh viện KY học New England 9 cùng bệnh viện Hoàng gia Brompton Vương quốc Anh thì nó có ý nghĩa vô cùng lớn
Thậm chí có thể đem sự ảnh hưởng của vết thương trong phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa lực ảnh hưởng lại lần nữa phát huy ra.
Nghĩ tới đây, Đường Sâm tự nhiên cảm thấy cực kỳ hưng phấn, bản thân mình có thể lấy được offer quan trọng
Chỉ là, hắn chờ đợi nửa ngày, hạn phát hiện chủ biên George Sivir vẫn không có để ý tới mình, lập tức hơi đỏ mặt.
Dù sao ngay từ khi mới đến, tổng biên đối với mình rất tốt, thế nhưng... Đường như chính bản thân mình thật sự không nắm bắt được Cơ
hội.
Nhưng mà, lần này là cơ hội khó được của hắn
Nghĩ tới đây, Đường Sâm cắn răng một cái, đi đến nơi tổng biên George Sivir ưa thích uống buổi trà chiều.
- Tổng biên, tôi hi vọng ngài có thể nhìn qua một lần nó dung của bản thảo này, tôi tin rằng bạn thảo này sẽ làm ngài hài lòng, đây là cơ hội của « tạp chí phẫu thuật ngoại khoa Anh » chúng ta
Sivir thở dài, nếu như không phải là vì cô cùng thầy của Đường Sâm là bạn học, chắc chắn sẽ không chút khách khí đem hắn đuổi đi
Trong tuyệt vọng, cô tiện tay cầm bản thảo nhìn qua một chút.
Vừa nhìn bản thảo này
Khuôn mặt Sivir lập tức thay đổi, thu hết lại dáng vẻ tùy ý lúc nãy, nghiêm túc đọc bài.
Sau nửa giờ, Sivir mới xem xong bản thảo này
Sau khi xem xong, sắc mặt của Sivir hơi đổi một chút, nhìn Đường Sâm, vui vẻ nhẹ nhàng gật đầu:
- Không tệ! Lần sau phát hiện những bài viết xuất sắc như vậy, chắc chắn phải mang đến tìm tôi
- Đúng rồi, trước tiên gửi thông báo cho tác giả đi
Sivir đứng dậy, bây giờ cô làm gì có tâm trạng uống trà chiều, cô muốn liên hệ ngay với Oersted, nhanh chóng đem bản thảo này cho ông ấy rồi cùng ông ấy trao đổi càng sớm càng tốt.
Cái bản thảo này thật sự giống như lời nói của Đường Sâm, đối với phẫu thuật ruột thừa mà nói, đây là một chuyện rất quan trọng
Dù sao trong mấy năm đầu, ở phương Tây đối với việc phẫu thuật ruột thừa không coi trọng lắm, thậm chí rất nhiều rất nhiều trường hợp dạ cắt ruột thừa khi còn bé, để ngăn chặn những rắc rối trong tương lai.
Chính là bởi vì như thế, họ đối với loại phẫu thuật này càng thêm coi trọng.
Cho dù là bây giờ Có rất nhiều nghiên cứu phát hiện ruột thừa thật ra rất hữu dụng, nhưng do viêm ruột thừa thường xuyên xảy ra, cũng làm cho ruột thừa việc cắt bỏ ruột thừa càng được coi trọng hơn, nhưng việc này không gây trở ngại cho nghiên cứu phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa
Sivir tự nhiên cực kỳ kích động
Trông thấy Đường Sâm đang muốn nhanh chóng rời đi, Sivir tiếp tục nói ra:
- Đúng rồi, tốt nhất là cậu lưu lại cách liên lạc với người tác giả kia, tôi tin tưởng, đây không phải chuyện nhỏ.
- Ngoài ra, lệ phí gửi bản thảo sẽ được miễn
Đường Sâm nghe xong, sắc mặt kích động
Hôm nay, sau một ngày đã vất kiệt sức, Trần Thương quả thực hơi mệt mỏi, công việc cấp cứu thật không phải là việc người bình thường
có thể làm được.
Nếu không hiện tại trung tâm cấp cứu cho tiền cũng không có người chịu đi.
Hai ngày trước, Trần Thương nhìn thấy trung tâm cấp cứu của thủ đô tuyển người, nghiên cứu sinh đi giải quyết hộ khẩu ở thủ đô, lương một năm 20 vạn trở lên, chuyện này đối với một nghiên cứu sinh mới vừa tốt nghiệp mà nói vẫn tương đối cao so với sự mong đợi.
Thế nhưng là những bạn học đã từng đến đó làm việc đều thì nhau biểu thị rằng một ngày làm việc 12 giờ là chuyện bình thường
Bọn hắn bỗng nhiên cực kỳ ao ước với 1996...
Khi chỉ mới ngủ đến nửa đêm, một tin tức bỗng nhiên vang lên trong đầu.
Trần Thương theo bản năng mở mắt.
Nhìn ánh sáng phát ra từ điện thoại, có hơi ngập ngừng một chút.
Những năm gần đây, Trần Thương phát hiện ra bản thân mình bất tri bất giác dưỡng thành một thói quen không tốt lắm, đó là ngủ rất
cạn.
Có chút động tĩnh thì rất dễ tỉnh lại.
Đó với chuông điện thoại di động thì càng đa biệt nhạy cảm hơn.
Nhìn anh sáng phát ra từ điện thoại, Trần Thương do dự một hồi, dù sao khoa cấp cứu chắc chắn sẽ không gửi tin nhắn cho mình vào nửa đêm, bình thường đều là điện thoại.
Trong mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại, mở khoá màn hình, thì ra là một mail, chỉ là... Sau khi thấy nội dung bên trong, Trần Thương không còn cảm thấy buồn ngủ
Là thông báo chấp nhận
Thông báo chấp nhận của «Tạp chí phẫu thật ngoại khoa Anh»
Sau khi nhìn thấy thông báo, Trần Thương hưng phấn vô cùng.
Ban đầu cho rằng dù sao thì có khả năng phải mất mấy tháng khả năng mới có thông báo, không nghĩ đến có thể biết được thông báo nhanh như vậy, Trần Thương rất là hưng phấn
Bình thường đến nói, loại này cao cấp tập san, nhất thẩm nhị thẩm hết sức phức tạp.
Cái bản thảo này gửi đi mới hơn nửa tháng, mà đã thông qua.
Hơn nữa, Trần Thương vậy mà thật sự nhìn thấy một địa chỉ email, nhưng mà nó lại là riêng tư
Trần Thương có chút sửng sốt một chút, chẳng lẽ... Có thể là loại bài viết cao cấp này cần cũng tổng biên tập liên hệ:
Nghĩ tới đây, Trần Thương còn chưa kịp đáp lời, thì một email lạ đột nhiên xuất hiện, là một bản tin nhắn bằng tiếng Trung được gửi đến
- Xin chào, Trần Thương tiên sinh, tôi là biên tập của « Tạp chí phẫu thuật ngoại khoa Anh », Đường Sâm, rất hân hạnh được biết ngài, chúng tôi sẽ tiếp tục liên lạc với ngài trong tương lai...
Trần Thương trầm mặc, các tập chí cấp cao còn được phục vụ riêng, lại chỉ định cho anh một biên tập biết tiếng Trung. Cái này cũng quá cao cấp rồi?
Nghĩ đến « Cấy Ghép Lá Gan » Trần Thương lắc đầu, tiếp tục ngủ
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thương dậy thật sớm, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, duy nhất có một điểm không được hoàn mỹ chính là, bộ đồ vest duy nhất mà anh có mất rồi
Đoán chúng hôm nay phải ăn mặc quần áo đơn giản thoải mái rồi.
Thế nhưng là ngay vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Trần Thương hơi sững sờ, sớm như vậy ai lại gõ cửa.
Sau khi mở cửa, lập tức trông thấy Tần Duyệt ôm một bộ quần áo chạy vào
Trần Thương lập tức ngây ngẩn cả người.
- Không phải em nói còn đang ngủ đó sao?
Tần Duyệt nhe răng cười tinh nghịch, không nói gì, chỉ là đem chiếc túi xách lớn trong tay mở ra, nói:
- Nhanh lên, thử nhìn một chút! Có thể mặc hay không...
Đang lúc nói chuyện, Tần Duyệt lấy ra từ trong túi xách một bộ đồ vet, chỉnh tề, còn có cả áo sơ mi trắng
Nhìn giống như là đồ mới.
Trần Thương lập tức ngây ngẩn cả người:
- Em lấy quần áo ở đâu ra?
Tần Duyệt mặt nói:
- Anh đừng có để ý đến chuyện này, dù sao cũng chỉ mặc một ngày! Thử trước một chút xem Có vừa người không.
Trần Thương bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó:
- Em chắc sẽ không lấy... Quần áo của cha em chứ?
Tần Duyệt thấy mình đã bị lộ, lập tức cười xấu hổ:
- Dù sao hôm nay ông ấy cũng không mặc nó, sau khi anh mặc, em mang đồ giặt lại cho ông ấy được rồi, chờ có thời gian em cũng anh đi mua một bộ khác
Tần Duyệt với Trần Thương không giống nhau, cô chu đáo và nữa cân nhắc các thứ nhiều hơn.
Nghĩ đến hôm nay khẳng định phải mặc đồ vét, nhưng mà hôm qua thật sự đã quá muộn.
Hơn nữa cô trông thấy Trần Thương đã rất mệt mỏi, không đành lòng bắt hắn đi dạo phố lựa quần áo, lại không muốn tùy tiện mua một bộ.
Bỗng nhiên nghĩ ra Trần Thương có thể mặc áo dê nhung cashmere của cha mình, ngoài hình của hai người hình cũng không khác nhau lắm, đồ vét chắc là cũng có thể mặc vừa.
Nghĩ tới đây, Cô tối hôm phải ân cần đủ thứ, chỉ vì lấy bộ quần áo này.