Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên thở dài, đi đến phòng họp.
Toàn bộ các phóng viên phỏng vấn đều không hăng hái lắm, ông thoáng qua các phóng viên đang nói chuyện cùng bọn Đàm Lập Quốc, cười nói:
- Cái này... Tôi có chút việc đi trước, thư kí Đàm, ông chủ trì đi.
Đàm Lập Quốc kinh ngạc, loại cơ hội lộ diện tốt như vậy... Cứ như vậy tùy ý nhường cho ông ta rồi?
Cái này không hợp logic nha
Điều này làm cho Đàm Lập Quốc hiếu kỳ.
Viện trưởng Tần hôm nay thế nào? Ngày thường không phải cùng ông giằng co à?
Hôm nay lại nhường Cơ hội lên ti vi cho ông ta.
Chẳng lẽ... Trong này có bẫy?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đàm Lập Quốc có chut sợ, không được, sau khi trở về phải suy nghĩ thật kĩ, không thể trúng gian kế của lão hồ ly này
Đàm Lập Quốc không thể không thận trọng, bởi vì... Ông ta ăn không ít thua thiệt với Tần Hiếu Uyên, trong lúc đang phỏng vấn về việc rèn luyện chống lại bệnh tật, ông ta vẫn phải có một đôi mắt nhìn rõ sự đời
Vẫn là... Phải chú ý
Thật tình ông ta không biết, sau khi lão Tần đi ra, vẻ mặt xúc động, xuyên thấu qua cửa kính nhìn vài cao ốc hùng vĩ của Tỉnh Nhị Viện, không nhịn được bùi ngùi mãi thôi...
Giang sơn mình cực khổ xây đắp nên, giờ muốn chắp tay nhường cho người khác sao?
Lão Tần nghĩ đến áo khoác trên người Trần Thương, không nhịn được thở dài...
Aizz...
Sau khi trở lại phòng làm việc, một đám người nhìn chằm chằm Trần Thương, nhao nhao kêu gào muốn ăn sạch cướp sạch, không giữ lại cho Trần Thương một cọng lông.
Mà Tần Duyệt thì hai mắt trừng trừng, liếc Trần Thương, ý vị thâm trường: Anh cẩn thận một chút nha, vấn đề ai quản lí tiền còn chưa thảo luận rõ ràng đâu
Trần Thương bị cái nhìn này quét qua, nháy mắt thanh tỉnh
Chỉ là Trần Thương nghĩ lại, anh ta mà là loại người sợ vợ kia à?
Dĩ nhiên không phải
Loại trường hợp náo nhiệt thế này, không bàn tán thì cũng là hoan nghênh đồng nghiệp mới tới, tốt nhất vẫn là chúc mừng, hẳn là nên chúc mừng một phen, Trang Thương lập tức vỗ đùi, hẹn ăn một bữa cơm.
Quyết định như vậy xong, bầu không khí trong phòng làm việc lập tức đi lên.
Phòng làm việc lúc này đều là người trẻ tuổi, Trần Bỉnh Sinh cùng mấy người khác đều đi phẫu thuật, người trẻ tuổi đều thích náo nhiệt. Vương Khải An nhìn nơi này, bỗng nhiên hâm mộ cười cười, anh ta là loại người này không giỏi giao tiếp, bằng không cũng không đến mức ra khỏi Đông Đại Nhị viện là không lăn lộn nổi.
Mà khoa cấp cứu này, bầu không khí rất không tệ.
Tần Duyệt cũng là nói đùa thôi, mời một bữa cơm cũng xài không hết bao nhiêu tiền
Nhưng nhìn Trần Thương mặt mày hớn hở liền khó chịu
Không được, không được
Tìm một cơ hội và lý do, không có lý do cũng phải bịa ra một cái lý do, làm sao cũng phải dạy dỗ anh ta một chút.
Sau khi hạ quyết tâm, tâm tư Tần Duyệt bắt đầu chuyển động.
Lúc này, La Châu đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trần Thương:
- Thương nhi trâu bò quá nha, hai bài luận văn này đều là cậu phát biểu, quá lợi hại.
Trần Thương lúng túng cười một tiếng:
- Vận khí tốt, vận khí tốt, đây là bằng hữu giúp tôi liên hệ, bằng không, chỗ nào dễ dàng như vậy.
Trần Thương sau khi nói xong, lập tức cười nói:
- Gần đây tôi bận nhiều việc, không quan tâm được việc thi đấu vòng hai, nhưng mà vượt qua là tốt.
La Châu gật đầu cười:
- Ân, cũng rất khá, hơn nữa bệnh viện cho nhóm người chúng tôi đãi ngộ rất tốt. Tuy nói là làm cùng một việc hưởng lương ngang nhau ba năm sau lại gia tăng công quỹ nhưng mà kì thật cũng không khác nhau lắm.
Trần Thương ừ một tiếng:
- Ừm, tôi cũng nghe nói, hiện tại giống như là hủy bỏ biên chế, lại nói, chúng ta làm nghề này, biên chế nhất định là chuyện tốt, người có năng lực, đi chỗ nào không được nha? Xét đến cùng vẫn là tăng kỹ thuật mới tốt.
Nói đến đây, Trần Thương bỗng nhiên nhìn La Châu nói:
- Ngươi có thể đi theo Trần lão sư - Trần Bỉnh Sinh, lúc đó tôi cũng theo thầy ấy, người rất tốt, hơn nữa cũng theo phương hướng phổ ngoại, sẽ hợp với cậu.
La Châu nhẹ gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, y tá vội vã chạy vào, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Trần Thương:
- Bác sĩ Trần, một người bệnh hôn mê vừa được đưa tới
Trần Thương sững sờ, vội vàng đứng lên đi ra bên ngoài.
Từ Đông Đông đang ngồi một bên đọc sách cũng đứng dậy theo, ra khỏi phòng làm việc.
Hôm nay không phải Trần Thường trực ban, nhưng tiểu bác sĩ cấp cứu đối với Trần Thương rất tín nhiệm, trong tình huống các bác sĩ lớn tuổi không ở đây, bọn họ sẽ ưu tiên tìm người đáng tin cậy.
Mà hiện tại, Trần Thương chính là cầu nối giữa các bác sĩ trẻ tuổi và các bác sĩ trung niên.
Trình độ so với các bác sĩ trẻ tuổi cao hơn, nhưng cũng không bằng các bác sĩ lớn tuổi kinh nghiệm phong phú.
Nếu như nói mỗi lần cấp cứu và trị liệu ở phòng cấp cứu là một bài kiểm tra thì bài thi của Trần Thương điểm số tương đối cao.
Đây cũng là nguyên nhân mọi người khá là tín nhiệm anh ta.
Vương Khải An và Giang Đào thấy thế, cũng tò mò dò xét Trần Thương, bọn họ ngây người ở bệnh viện một đoạn thời gian, tự nhiên hiểu rõ nguyên nhân trong đó. Sau khi Trần Thương đi ra, trông thấy 120 đẩy tới một người đàn ông
Lúc này trực tiếp đẩy giường vào phòng cấp cứu.
Trần Thương cũng có chút nóng nảy, đi thẳng đến phòng cấp cứu.
Đi theo người đàn ông nam là một người đàn ông trung niên mập mạp, đầu đầy mồ hôi, rõ ràng là bị dọa cho phát sợ
Sau khi ông ấy trông thấy Trần Thương, gấp gáp nói:
- Bác sĩ! Mau cứu anh em của tôi, ngày mai cậu ấy kết hôn! Không thể xảy ra chuyện
Lời này vừa thốt ra, người xung quanh lập tức đều trợn tròn mắt.
Trần Thương cũng có chút ngây dại.
- Người bệnh làm sao ngất?
Người đàn ông nuốt ngụm nước bọt, thần sắc rõ ràng rất khẩn trương, dù sao người ta là chú rể ngày mai kết hôn, bỗng nhiên bị chỉnh đến gọi 120 tới, chuyện này nếu như không xảy ra vấn đề mới kỳ lạ đấy
Người đàn ông nhìn Trần Thương, Cố gắng nhớ lại một chút, lo lắng bất an nói:
- Không phải ngày mai cậu ấy kết hôn à? Mấy ngày nay đều tương đối bận rộn, thật vất vả sắp xếp xong, tối hôm qua là đêm độc thân, một đám người tụ họp.
- Người bạn này của tôi thích uống rượu, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện, chúng tôi cũng không có đi bên ngoài, ngay tại nhà tôi, chúng tôi mua một đống đồ ăn, chủ yếu là rượu, rồi uống rượu rồi ca hát, cũng không có chuyện gì:
- Hơn nữa... Tối hôm qua uống rượu xong cũng không có chuyện gì, sáng sớm hôm nay lúc tỉnh dậy, bỗng nhiên nói với tôi say sẩm mặt mày, tim đập mạnh và loạn nhịp! Tôi nhìn toàn thân cậu ấy đổ mồ hôi, cho nên tranh thủ thời gian gọi 120 tới! Không bao lâu thì té xỉu.
Trần Thương không để ý tới thứ khác, vừa nghe người đàn ông kể, vừa nói với Tiểu Lâm:
- Trước lắp máy theo dõi! Đo điện tâm đồ
Quay người nói với người đàn ông:
- Có ăn hải sản gì hay không? Hoặc món ăn dễ bị dị ứng? Hoặc uống rượu gì? Trước kia người bệnh có bệnh gì không?
Liên tiếp mấy vấn đề làm cho người đàn ông có chút chưa hiểu.
- Chưa từng có dị ứng, chỉ là ăn một vài món bình thường, tôi đặt trước xiên que bên ngoài, đều thường ăn, mấy ngày nay chúng tôi cũng thường xuyên ăn, còn nữa, cậu ấy nói mấy ngày nay khẩu vị cũng không tốt, buổi tối cũng không ăn được gì?
- Uống rượu có pha loãng, năm phần mười, bốn người uống bốn lít, ngày thường tên này có thể uống rượu với chúng tôi, hẳn không phải là rượu có vấn đề
- Còn... trước kia có bệnh gì, tôi thực sự không biết, chắc không có bệnh gì đâu?