Lúc này, trong phòng cấp cứu, nhiều người đứng xếp hàng nhìn người đàn ông như đang xem một vở kịch.
Đúng thật là loại người gì cũng có
Nếu anh là một ông chủ thì anh phải coi bệnh trước?
Đây là khoa cấp cứu
Không phải nhà của anh
Trần Thương cười khẩy và dắt người bệnh đi chữa trị.
Người bệnh cũng mỉm cười và nói:
- Tôi đến bệnh viện thật là nhìn được thế giới bên ngoài, người gì cũng có
Trần Thương gật đầu, đúng thật là vậy.
Không ít người đến bệnh viện ỷ thế hiếp người, gặp được người linh hoạt tí thì bất động thanh sắc mà xử lý xong, và những người vợ tay Vợ chân thì thích ỷ tiếng làm to.
Có tiền không thì không biết.
Nhưng xạo thì hay đó
Tiền lương một giờ bằng tiền lương một tháng của chúng tôi...
Người càng giàu, thì người ta càng biết điều.
Loại ỷ tiếng làm to này, không biết có tiền hay không, nhưng chắc chắn không có nhân phẩm.
Sau khi giải quyết người bệnh xong, Trần Thương đi ra ngoài nhìn một cái, anh không ngờ rằng người đàn ông vẫn chỉ vào tiểu Lâm mà mắng. Lần này, Trần Thương tức lên rồi
- Cô đợi đó, Có giỏi thì đừng rời khỏi bệnh viện
- Với năng lực của cô, quy tắc? Quy tắc được đặt ra bởi con người
Rõ ràng, người đàn ông từ quê trở thành giận.
Trần Thương thấy tiểu Lâm uất ức tới sắp khóc,
Đột nhiên ngắt lời người đàn ông:
- Nếu anh nghi ngờ về các quy tắc và quy định của bệnh viện chúng tôi, anh có thể khiếu nại, anh có cần cho anh biết Số điện thoại khiếu nại không?
Khi người đàn ông nhìn thấy Trần Thương, anh ta mỉa mai nói:
- Ho
Trần Thương sững sờ, ĐM mình là QNM
Đó thực sự có tí mất mặt.
- Cậu Có xứng để nói chuyện với tôi không?
Người đàn ông cười khẩy:
- Các người đợi đấy, tôi ngay lập tức đi tìm trưởng khoa của các người.
Quay lại và chỉ vào tiểu Lâm:
- Một y tá nhỏ, một bác sĩ nhỏ và một nhân viên bảo vệ... Ha ha! Thực sự... nực cười
Trần Thương cầm điện thoại của mình:
- Nếu anh còn gây ra tiếng động lớn ở đây một lần nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát
Người đàn ông sững sờ:
- Gọi cảnh sát? Báo Công an! Tôi xem thử có ai dám bắt tôi, tôi là một đại hộ đóng thuế của thành phố An Dương
Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên:
- Ai muốn tìm tôi.
Đám đông nhìn xung quanh, và thấy Tần Hiếu Uyên bước vào, biểu cảm nghiêm túc, lúc nãy anh ta nghe thấy ở cửa rồi.
- Anh tìm tôi có chuyện gì?
Tần Hiếu Uyên đen cả mặt, một tí cũng không nể mà nhìn người đàn ông.
Châu Xuyên Văn đơ một lúc:
- Anh là ai? Tần Hiếu Uyên:
- Tôi là trưởng khoa ở đây.
Châu Xuyên Văn nghe xong, sắc mặt anh ta trầm xuống, đôi mắt trợn tròn, nhanh chóng nói:
- Khoa trưởng, lui một bước nói chuyện.
Tần Hiếu Uyên rất lịch sự:
- Nói thẳng, chúng tôi chỉ là một nhóm người không quan trọng, làm việc vô nghĩa? Không lãng phí thời gian của anh, nói mau, nói xong thì đi
Lời của Tần Hữu Uyên ngay lập tức khiến những người trong phòng cấp cứu nhịn không được mà kêu tốt
Châu Xuyên Văn nghe những lời của Tần Hữu Uyên, và khuôn mặt anh ta thay đổi:
- Tôi... tôi đùa, tôi sốt ruột quá
Tần Hữu Uyên nói:
- Anh cần phải xin lỗi nhân viên y tế của chúng tôi, nếu không, bệnh viện của chúng tôi sẽ không chào đón anh
Sắc mặt của Châu Xuyên Văn thay đổi, không khách sáo mà nhìn Tần Hữu Uyên một cái, giơ ngón tay lên chỉ:
- Được rồi! Ha ha, các người đợi đó
Sau khi nói xong, quay lại và rời đi
Tần Hữu Uyên nói nhẹ nhàng:
- Anh quên lấy đồ kìa?
Người đàn ông đột nhiên dừng lại và quay đầu:
- ? ??
Tần Hữu Uyên cười khúc khích:
- Anh không cần mặt mũi, xin đừng ném nó xuống đất như rác vậy, nó khiến mọi người chê bai đó, mau nhặt lên, đừng làm ô nhiễm môi trường của bệnh viện chúng tôi
Một câu nói, tiếng vỗ tay của tất cả các người bệnh đột nhiên vang lên
- Được
- Chính xác
- Không cần mặt mũi thì nhặt lên
- Tôi
- Rác rưởi
- Giả Vờ gì chứ
- Khoa trưởng lợi hại
- Khoa trưởng oai phong
Nhìn vào đám đông xung quanh, Tần Hữu Uyên hít một hơi thật sâu, đi đến trạm y tá, nhìn tiểu Lâm, và không thể không nói,
- Khổ cho Cô rồi
Tiểu Lâm thấy trưởng khoa bảo vệ anh ta như thế này, và đột nhiên mũi có tí chua xót, nước mắt chảy xuống.
Là một nhân viên, có một trưởng khoa như vậy, mọi thứ đều đáng giá
Người dân xung quanh vỗ tay cho Tần Hữu Uyên.
Tần Hữu Uyên quay sang nhìn y tá và nói:
- Các Cô đang làm công việc có ý nghĩa nhất, và không ai có thể thay thế được! Miễn là các cô ở bệnh viện và tuân theo các quy tắc và quy định của bệnh viện, bệnh viện là người chỗ dựa của các cô
Nói tới lúc này, Tần Hữu Uyên nhìn mọi người:
- Tôi đảm bảo với mọi người rằng bệnh viện sẽ bảo vệ mọi người bất cứ lúc nào
- Bởi vì những gì bạn làm là có giá trị nhất, có ý nghĩa nhất và công việc tuyệt vời nhất.
Một vài lời, làm cho một vài y tá cảm thấy ấm áp bên trong, mũi họ đều chua xót, nước mắt cảm kích mà tuôn ra
Các người bệnh xung quanh cũng vỗ tay: - Vâng! Các bạn thật có ý nghĩa
- Đúng
Trong lòng Tần Hiếu Uyên tức giận.
Có lẽ đứng tại vị trí này, dựa vào thân phận của ông không nên nói như vậy.
Dù sao ai cũng muốn có mặt mũi?
Nhưng vào giờ phút này, Tần Hiểu Uyên nghe người đàn ông nói như vậy hơi tức giận. Cái gì gọi là công việc của chúng tôi có cũng được mà không có cũng không sao, cái gì gọi là không có ý nghĩa?
Ngươi kiếm tiền có ý nghĩa, ông như này không có ý nghĩa?
Là đang nói nhảm gì vậy
Vì lẽ đó hôm nay cho dù như thế nào Tần Hiếu Uyên cung muốn đứng ra nói vài lời, đừng cho ông ta là tai to mặt lớn, hôm nay chẳng cần biết ông là ai, Tần Hiếu Uyên ông nhìn thấy, ông liền phải nói mới được
Ông ta không thể phủ nhận giá trị của chúng tôi
Những cô gái trẻ tăng ca thêm từ tối hôm qua đến bây giờ, họ muốn ông ta nói một tiếng cám ơn chưa?
Vì lẽ đó lúc nói chuyện Tân Hiếu Uyên cực kỳ không khách khí, một chút mặt mũi ông cũng không cho.
Không sai, Tần Hiếu Uyên là viện trưởng, vẫn phải suy nghĩ toàn diện.
Nhưng, Tân Hiếu Uyên cũng là người làm trong ngành y, ông cũng có lòng kiên trì của chính mình.
Sau khi nói xong, Tần Hiếu Uyên nhìn mọi người một chút, thản nhiên nói câu:
- Làm việc cho tốt đi, có chuyện tìm bệnh viện.
Một đám tiểu y tá vội vàng gật đầu, vô cùng cảm kích
Có thể có bao nhiêu viện trưởng có thể làm được như thế này như Tần Hiếu Uyên?
Người nào cũng phải duy trì cân bằng trong vòng, làm trong doanh trại quân đội tình người bạc bẽo, không người nào nguyện ý vì những này tiểu hộ sĩ đắc tội người giàu có hoặc người gọi là “Tầng lớp thượng lưu”.
Hành động nói chuyện vừa rồi kia của Tần Hiếu Uyên cũng lưu lại ấn tượng sâu sắc trong tâm lý những người bệnh ở xung quanh.
Mọi người nhịn không được tán thưởng
Mà một đám thanh niên còn cầm điện thoại quay phim.
Nhưng, một chuyện như vậy, cũng tạm thời kết thúc.
Khoa cấp cứu lại lần nữa bắt đầu bận rộn.
Sau khi giao ban buổi sáng xong, Lý Bảo Sơn bắt đầu điều chỉnh và sắp xếp lại công việc với nhân viên mới.
Tiến sĩ Giang Đào vừa tới đã thuận theo suy nghĩ đi theo chủ nhiệm An Ngạn Quân chủ yếu phụ trách chữa trị khoa ngoại tay.
Mà nghiên cứu sinh Vương Hâm mới tới về mảng ngoại lồng ngực thì phối hợp với Vương Khải An, cùng một chỗ phụ trách khai triển lĩnh vực phẫu thuật ngoại lồng ngực.
Trần Bỉnh Sinh theo ngoại phổ thông được giao cho La Châu phụ trách.
Một người khác phân cho Thạch Na.