Sau khi tan tầm, Giang Đào không biết vô tình hay cố ý chụp bảng hướng dẫn phục hồi cơ kia trong khoa cấp cứu gửi vào nhóm chat bạn bè của mình, nói:
- Bệnh viện của tôi có bác sĩ tự mình làm bảng hướng dẫn.
Nhưng mọi người hình như cũng đang bận, cũng không có người trả lời, Giang Đào cũng chỉ đành xem như không có gì.
Thời gian cứ như vậy từng ngày trôi qua, mọi người cũng từ từ hòa nhập vào tập thể nhỏ của khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện.
Đi qua khoảng thời gian ở chung này, mọi người nhận được một chút tin tức ngầm, cha của Tần Duyệt chính là Tần Hiếu Uyên viện trường Tinh Nhị Viện
Đây là một tin tức chấn động
Tần Duyệt lập tức trở thành bánh trái thơm ngon trong lòng một số người.
Mà Giang Đào càng ngày càng ân cần với Tần Duyệt.
Nam nữ vui vẻ, đây cũng không có gì, nhưng mỗi lần như vậy Tần Duyệt luôn ôn hoà với anh ta, điều này làm cho Giang Đào rất hiếu kì vì sao.
Đặc biệt khi bản thân khen vòng một của cô “hơi nhỏ”, mỗi lần vậy Tần Duyệt cũng không quá vui vẻ.
Điều này làm cho Giang Đào có chút nghĩ không ra
Nhưng, không quan trọng, anh ta tin tưởng, chân thành đến cả sắt đá cũng có thể lay chuyển, Tần Duyệt sớm muộn sẽ cảm động chính mình.
Chỉ là dần dần, anh ta phát hiện Trần Thương và Tần Duyệt như đi rất gần nhau
Mỗi lần Tần Duyệt gặp Trần Thương, đều rất vui vẻ
Điều này làm cho Giang Đào bỗng nhiên bắt lấy một chút manh mối
Chẳng lẽ... Trần Thương và Tần Duyệt thật ra là người yêu của nhau?
Nhưng, Giang Đào tiếp tục hóa thân là thám tử, bắt đầu đi từng bước
Khoan hãy nói, trên đời không sợ việc khó chỉ sợ người không có ý chí, thám tử Giang điều tra và nghiên cứu, làm anh ta phát hiện rất nhiều manh mối, anh ta thường xuyên phát hiện sau khi Trần Thương và Tần Duyệt tan làm sẽ ở cùng nhau, ngẫu nhiên thậm chí kề vai sát cánh có một chút hành động thân mật
Lần này, trong khoảnh khắc Giang Đào nhận ra mọi chuyện.
Trách không được
Tất cả chuyện đã xảy ra có thể giải thích rõ ràng.
Ví dụ như vì sao Tần Duyệt không thích mình, vì người ta có người yêu.
Nhưng, điều này không làm cho Giang Đào buồn bã
Vì sao cô gái tốt như Tần Duyệt, xinh đẹp như thế, đáng yêu như vậy sẽ thích Trần Thương?
Chẳng lẽ vì dáng vẻ cậu ấy có chút đẹp trai? Hơi cao lớn? Tóc nhiều một chút?
Cô ấy không thể chú ý nội hàm một chút à?
Với tư cách một tên bác sĩ ngoại khoa, phòng phẫu thuật chính là sân khấu phân cao thấp của chúng ta
Nghĩ tới đây, Giang Đào thở dài.
Không khỏi không cảm thán, Trần Thương thật sự là người chiến thắng cuộc đời, hơn nữa vốn dĩ dáng dấp đẹp trai thật sự là ưu thế.
Tốt nghiệp khoa chính quy, tìm được con gái viện trưởng, trách không được thái độ bác sĩ trong khoa đối xử với cậu ấy như vậy, đây đều là có nguyên nhân...
Sau khi Giang Đào bị thương, hướng anh em học Trung y kể rõ phiền não.
Sau khi anh ta kể rõ tình huống của Trần Thương, để bạn anh ta phân tích nguyên nhân.
Kết quả bạn anh ta trầm mặc nửa ngày, chậm rãi nói:
- Anh Giang, thật ra ngoại hình cao to, nói rõ xương cốt cường tráng, mà tóc nhiều, nói rõ thận khí dồi dào, Nội Kinh có nói: Thận làm chủ, thận chứa tinh, hạnh phúc viên mãn
Nói đến đây, người anh em kia gửi đến:
- Bác sĩ Trần người ta có thân hình cao lớn uy mãnh, xương cốt cường tráng, tóc nhiều, tinh khí tràn đầy, thận khí sung túc, hơn nữa, ngoại hình người ta ưa nhìn, Con gái ai mà không thích? Dù sao đẹp mắt, cũng là lợi thế
Ai... Anh nghe anh em khuyên một lời, bồi bổ thận nhiều một cút, như vậy đi, gần đây em đang nghiên cứu ra một loại cốt thuốc mới bổ thận tráng dương, anh nếm thử xem sao, em bảo đảm anh long tinh hổ mãnh
(DG: Long tinh hổ mãnh: sức lực dồi dào mạnh mẽ như rồng như hổ (trên phương diện sinh lý))
Giang Đào do dự mãi, cuối cùng không cho bạn anh ta vào danh sách đen, mặc dù người bạn này ưa thích nghĩ ra phương thuốc mới cho chính mình uống rồi hố mình, nhưng làm người... chưa đến mức quá xấu... nhỉ?
Khi còn đi học bản thân không ít lần trở thành người thí nghiệm thuốc, nhưng cho anh ta ăn ba năm loại thuốc, trừ cái bụng bình thường bên ngoài, tóc không có bất kỳ thay đổi gì
Nhưng... người bạn này nói cũng rất có đạo lý
Giang Đào không biết nói gì, nhan sắc không đủ dùng, vậy dùng kỹ thuật đi.
Ngược lại khoảng thời gian này Trần Thương cũng thanh nhàn rất nhiều, quả nhiên biệt danh người này rất quan trọng.
Từ sau khi đổi “thầy Trần” thành “viện Trần”, khí chất cả người đều không giống, đi bộ đều có chut tung bay.
Trong khoa cấp cứu tại tỉnh Nhị viện, “Viện Trần” kêu càng ngày càng thuận miệng, Trần Thương nghe cũng càng ngày càng dễ nghe, đặc biệt là Tần tiểu liếm kêu, là thoải mái nhất
Mỗi lần Trần Thương nghe thấy Tần Duyệt gọi mình là “viện Trần, Trần Thương đều có một loại cảm giác tràn đầy tự hào.
Hơn nữa, Tần tiểu liếm cũng rất thích gọi, Trần Thương cũng rất được lợi, ngược lại tổ hợp lừa mình dối người hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh.
Chỉ là Tần Hiếu Uyên mỗi lần vụng trộm nghe con gái mình gọi điện thoại, vì sao đều mở miệng một tiếng “viện Trần”, “viện Trần” là ai?
Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên kéo Ký Như Vân tới:
- Vợ ơi, tiểu Tần của chúng ta chia tay với Trần Thương phải không? Khi nào đổi thành người gọi là viện Trần
Ký Như Vân nghe xong, lập tức cảnh giác.
Làm sao nhanh như vậy đã chia tay
Bản thân còn chưa làm phẫu thuật xóa nếp nhăn mà?
Khoảng thời gian này vội vàng kết toán cho bảo hiểm y tế, Ký Như Vân nói chờ hết bận xong khoảng thời gian cuối năm này xét duyệt lại nói, cũng đừng chia tay nhanh như vậy chớ
Thế là, mấy buổi tối này, hai vợ chồng có thêm thói quen, đó chính là trên bệ cửa sổ chờ Tần Duyệt về nhà
Nhưng, sau vài lần quan sát, phát hiện vẫn là Trần Thương đưa Tần Duyệt trở về?
Lần này, hai người mới hiểu được: Có lẽ đây là biệt danh thân mật giữa hai người
Nhưng người trẻ tuổi bây giờ thật là, gọi “Viện Trần” gì đó, đây là ý gì:
Mặc kệ, mặc kệ.
Lão Tần cảm thấy cái này cũng không quan trọng.
Nhưng, luôn cảm thấy cái viện Trần này là lạ, cụ thể là chỗ nào, cũng không nói lên được.
Sáng thứ hai, Tần Hiếu Uyên đi làm như bình thường, bỗng nhiên Đàm Lập Quốc đi đến.
Khoảng thời gian này, quan hệ qua lại hai người không tệ.
Sau khi Đàm Lập Quốc đi vào, nhìn Tần Hiếu Uyên, nói:
- Viện Tần, gần đây ông có phải đắc tội người nào hay không?
Tần Hiếu Uyên sững sờ, hỏi Đàm Lập Quốc:
- Thư ký Đàm, ông vừa rồi kêu tôi là gì?
Đàm Lập Quốc cũng ngẩn người, nói:
- Viện Tần, viện trưởng Tần á
Tần Hiếu Uyên nghe xong, vì sao quen thuộc như vậy?
Giống như nghe qua ở đâu rồi?
Nhưng vì sao cũng nhớ không ra.
Người đã già chính là như vậy, rất mau quên...
Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên nói:
- Chuyện này... thư ký Đàm, ông có thể gọi tôi thêm mấy lần được không?
Đàm Lập Quốc trợn tròn mắt, tên Tần Hiếu Uyên... Đây là thế nào?
Chỉ là, ngược lại cũng phối hợp kêu vài tiếng:
- Viện Tần, viện Tần, viện Tần
Tần Hiếu Uyên lập tức vỗ đùi
Giận tím mặt
Cuối cùng ông biết vì sao quen thuộc như vậy.
Thằng nhóc này, càng ngày càng hỗn xược.
Biệt hiệu viện Trần thì ra là như vậy
Còn có con nhóc chết tiệt kia, vậy cũng dám kêu.