Cúp điện thoại, Chu Tuyên Văn đang nghĩ, khâu nào của mình xảy ra vấn đề à?
Nghĩ tới đây, lại một cuộc điện thoại vang lên
- Chu tổng, hạng mục chúng ta hợp tác với Trung Thiết, người ta không đồng ý hợp tác, còn muốn chúng ta mau chóng dựa theo tiêu chuẩn hoàn thành, bây giờ... đều không đạt tiêu chuẩn, để chúng ta sang năm làm lại một lần nữa
- Chu tổng, chúng ta...
Một cuộc điện thoại nữa, Chu Tuyên Văn cảm thấy bản thân đã sơ xuất chỗ nào, không tìm được tí sơ hở nào
Nhưng khi một loạt điện thoại liên tiếp gọi tới, trên người Chu Tuyên Văn một trận mồ hôi lạnh
Anh ta sao có thể không
chính chuyện mình làm?
Nhưng... Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Tuyên Văn vẫn còn có chút mê mang.
Cuối cùng bản thân chọc phải thần thánh phương nào?
Càng nghĩ anh ta càng sợ
Có thể làm cho toàn bộ xét duyệt của mình... điều này cần ai?
Ai có năng lực lớn như thế?
Nghĩ tới đây, mồ hôi Chu Tuyên Văn tuôn ngăn không được
Anh ta không phải người ngu, đương nhiên biết rõ sẽ không vô duyên vô cớ xảy ra chuyện như vậy.
Chu Tuyên Văn ép buộc bản thân tỉnh táo lại, nhưng này làm sao có thể tỉnh táo được?
Nhiều khoản ứng ra như vậy, còn tiền lương cho một đám, phía trên không cho qua, không trả tiền, bản thân như cá nằm trên thớt
Ngay lúc này, anh ta cầm điện thoại lên, gọi cho cha vợ.
- Ba... Con gặp phải chuyện
Chu Tuyên Văn mới vừa được nhận điện thoại, trực tiếp nói
Đối phương hơi ngẩn người:
- Tới đây nói. Sau khi cúp điện thoại, Chu Tuyên Văn tranh thủ đứng dậy, vội vàng lái xe chạy tới cư xá đã cũ.
Chạy vào cổng, Chu Tuyên Văn thiếu chút nữa quỳ xuống.
- Ba! Ba phải mau cứu Con
- Con gặp phải chuyện lớn
Thấy dáng vẻ không có tiền đồ này của Chu Tuyên Văn, ông lão thở dài, không biết nói gì đành lắc đầu:
- Ngồi xuống đi, có gì từ từ nói.
Lúc này, Chu Tuyên Văn mới kể một lần chuyện vừa rồi.
Nhìn thấy già đầu như vậy mà còn nói chuyện nghẹn ngào, rất muốn khóc, ông lão quả thực có chút khinh thường
Nhưng, dù nói thế nào cũng là con rể của mình.
Sau khi nghe xong, ông lão cầm điện thoại lên, do dự một phen, bấm một số điện thoại cấp dưới cũ:
Đối phương cực kỳ tôn kính ông ta, sau khi điện thoại kết nối liền lễ phép một tiếng:
- Lão lãnh đạo khỏe.
Lão nhân ừ một tiếng:
- Tiểu Ngô, chú muốn hỏi cháu vài vấn đề ngoài lề, hôm nay trong tỉnh có chuyện gì đặc biệt không?
Lời nói này cực kỳ uyển chuyển, nhưng sau khi đối phương nghe được, trầm mặc trong chốc lát.
Tiếp theo, nói: - Lão lãnh đạo, nói thật với chú, sau này bảo con rể chủ không nên hơn thua, khiêm tốn một chút, đừng cả ngày gây chuyện, còn có, dự án của Công ty xây dựng Chí Đạt tranh thủ thời gian hoàn thành thật tốt, bằng không phía trên một phần tiền cũng sẽ không cho, đừng để anh ta lại đi dùng tiểu tâm tư, sau này Chí Đạt nên giải tán đi, nếu không đi bên ngoài nhìn xem, nói tóm lại, đừng nên tồn tại ở Đông Dương.
Câu nói này nói rất rõ ràng
Ông ta nghe được rất bình tĩnh, sóng to gió lớn tới, chuyện gì không rõ ràng?
Cấp dưới này với ông ta hiện tại khá là tri kỷ, nghe được anh ta nói như vậy, nhẹ gật đầu, không có hỏi.
- Được, được, cám ơn cháu, tiểu Ngô.
Cúp điện thoại, ông lão nhìn Chu Tuyên Văn đang thất hồn lạc phách, chậm rãi nói:
- Nghe rồi chứ?
Sao Chu Tuyên Văn có thể không nghe?
Từ đầu đến cuối đều nghe được
Nhưng chính vì vậy, mới có thể thất hồn lạc phách như thế.
Vào giờ phút này, cha vợ đã là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của anh ta
Nghĩ tới đây, Chu Tuyên Văn vội vàng nói:
- Ba, ba nhất định phải cứu con, Con... bây giờ Con...
Ông ta ngăn lại anh, nói: - Gần đây con chọc phải người nào?
Chu Tuyên Văn sững sờ
Người bị anh ta trêu còn ít à?
Điều này sao có thể đếm được rõ ràng
Gần đây...
Gần đây đều có mười bảy mười tám người...
- Con không xác định là ai?
Ông ta bất đắc dĩ nhìn người con rể này, thở dài:
- Con kể lại một chút, ba phân tích cho con nghe.
Chu Tuyên Văn gật đầu:
- Có một khoa trưởng bộ môn xây dựng cơ bản Thành Tây, hơn 50 tuổi, ông ấy...
- Một người quản lý tập đoàn Thành Thái...
- Một cán bộ cục công
- Một nghiệp vụ quản lý ngân hàng Công Thương...
Nghe Chu Tuyên Văn nói xong, ông ta cảm giác trái tim như sắp ngừng đập, nhịn không được ôm ngực, hít sâu một cái, sợ mình xảy ra chuyện
Đây là chó điên à, làm sao lại chọc nhiều người như vậy?
Lúc đầu vì sao mắt ông ta lại bị mù chứ?
Mắt thấy Chu Tuyên Văn muốn liệt kê luôn cả dì quét đường, ông ta ngăn lại
- Nói điểm chính:
Chu Tuyên Văn nghĩ tới nghĩ lui, nặng... Nặng 200 cân à? Chỉ là anh ta bỗng nhiên nghĩ đến một người
Vội vàng nói:
- Nha! Có một viện trưởng Tỉnh Nhị Viện, gọi là Tần Hiếu Uyên, ngày đó con đi tháo băng bó tay tại đó, kết quả... Bị ông ấy mắng.
- Sau này còn gọi mấy người, đi Vệ Kiện ủy báo cáo ông ấy.
Nói lúc này, sắc mặt ông biến đổi
- Con không có chuyện gì đi bệnh viện làm loạn chi?
- Con còn đi giày vò một viện trưởng? Con biết r một viện trưởng có bao nhiêu quan hệ trong vòng này không? Nơi người ta kinh doanh cả đời, con lấy cái gì đi giương oai! Tại sao con không đi phòng công an giương oai đi?
Ông ta càng nói càng kích động
Đây là làm không thành, thật sự là cực kỳ to gan, anh ta đi chỗ nào giương oai không được, sao lại nhất định phải đi bệnh viện
Hơn nữa còn là một viện trưởng
Con mẹ nó, tức chết ông.
Nghĩ tới đây, thực sự ông ta không muốn nói thêm một câu nào với anh ta nữa.
- Nhanh đi xin lỗi đi
Chu Tuyên Văn sững sờ:
- Ba, không đến mức ấy chứ?
Ông ta cười ha ha:
- Không đến mức ấy? Ba cho con biết, chuyện này rất có thể là viện trưởng đó làm, Con đừng không tin.
Chu Tuyên Văn nghe xong, vội vàng đứng lên, đang muốn rời đi.
Lúc này, điện thoại di động ông ta vang lên.
Mở ra Wechat vừa nhìn, là cấp dưới vừa rồi mình gọi điện thoại, gửi tới một đoạn video.
Ông ta tò mò sững sờ, lập tức mở video ra xem lại, xem lại.
Cái video này chính là video Chu Tuyên Văn diễu y giương oai
Sau khi xem xong, ông ta tức thiếu chút nữa ném điện thoại đi
Tốt
Tót
Rất giỏi
Lúc này, đối phương gửi tới một câu:
- Lão lãnh đạo, cái video này đã bị các lãnh đạo nhìn thấy.
Sau khi ông ta nghe được, tức giận đến tay phát run, nói với Chu Tuyên Văn:
- Cút! Mày cút ngay cho tao! Vĩnh viễn không được vào cửa nhà tao
Chu Tuyên Văn sững sờ, lúc này hắn có thể đi đâu? Đương nhiên không thể, ngoại trừ cha vợ còn có ai có thể cứu anh ta? Không cứu anh ta cũng nên nghĩ cho con gái ông chứ
Chu Tuyên Văn vội vàng nói:
- Ba, ba nghỉ ngơi một chút, đừng xúc động, đây không phải là lúc tức giận, chúng ta phải nghĩ biện pháp
Ông ta nhìn tên súc sinh mặt dày mày dạn, tức giận sắp lên cơn bệnh: - Đi ra ngoài cho tao
Chu Tuyên Văn thở dài, cũng không thèm để ý, ngồi ở trên ghế sa lon, cuối cùng nên làm sao bây giờ?
Ông ta thở dài thật sâu, trong lòng vô cùng bất lực, đều do mình! Những năm này quá dung túng anh ta.