Thích 0. (Đinh! Chúc mừng anh, phẫu thuật vá lá gan thành công, phẫu thuật vượt cấp, nhận được phần thưởng phong phú: phẫu thuật JHVI (cấp đại sư): 1 Sau khi Trần Thương nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống
Lập tức sửng sốt, có chút không hiểu
Thuật thức này chính là bạn thưởng phong phú hả?
Phong phú chỗ nào, chỉ bằng chữ cái tiếng Anh ghép lại thì là phong phú à?
Trần Thương thực sự quá hiểu rõ bốn chữ tiếng Anh này là phẫu thuật gì, nếu như nhất định phải cưỡng ép giải thích một đợt... dù sao nghe cái tên này cũng cảm thấy rất bá đạo.
(Đinh! Chúc mừng anh, nhận được JHM phẫu thuật!)
Được rồi, trở về kiểm tra tư liệu đi, dù sao nghe cũng không hiểu...
Lúc này, Trần Thương cảm thấy mình giống như học sinh tiểu học, bỗng nhiên hệ thống ban thưởng cho mình thuyết tương đối, một mặt mộng bức ngẩn người nhìn bìa sách, « thuyết tương đối » là cái gì?
Nhiệm vụ buổi tối hôm nay khá là gian khổ, ba người bệnh, hai người bị trọng thương, một người bị thương nhẹ cũng không nghiêm trọng lắm. Hiện tại một người đã được cứu chữa thành công, Vương Hướng Quân đang muốn đi về hướng phòng phẫu thuật của Mạnh Hi.
Vừa vặn Mạnh Hi và Cát Hoài cùng với khác người từ phòng phẫu thuật bên cạnh đi ra.
Vương Hướng Quân liền vội vàng hỏi:
- Chủ nhiệm Mạnh, phẫu thuật thế nào?
Mạnh Hi gật đầu:
- Chủ nhiệm Vương, cực kỳ thuận lợi! Nhưng mà... Tôi đề nghị nên chuyển đến ICO, tình huống bây giờ rất khó nói, động mạch chủ lên bị rạn nứt, còn có lồng ngực...
Vương Hướng Quân nhẹ nhàng thở ra, nhẹ gật đầu, ít nhất không nguy hiểm tính mạng
Nhưng mà, bây giờ không phải là lúc có thể buông lỏng, đưa hai người bệnh đến ICU giám sát.
Bận rộn một phen, sau đó Vương Hướng Quân nhẹ nhàng thở ra, thấy Trần Thương muốn đi, vội vàng đuổi theo
Cảm khái nhìn Trần Thương cảm ơn.
Sau đó, bỗng nhiên ngượng ngùng cười một tiếng:
- Tiểu Trần, cậu có cảm thấy hai ta rất có duyên hay không?
Mạnh Hi và Tiền Lượng mờ mịt duyên phận ở đâu ra?
Trần Thương nghĩ đến thủ pháp phục vị cấp đại sư và tinh thông thuốc cấp cứu cấp đại sư sắp lấy được, anh cảm thất đúng là rất có duyên phận, nếu như... chủ nhiệm Vương cho mình thêm vài kỹ năng, duyên phận này nhất định càng sâu đậm hơn
Nghĩ tới đây, Trần Thương gật đầu cười:
- Vâng, đúng vậy! Có thể nhận biết chủ nhiệm Vương thật sự là vinh hạnh của cháu.
Vương Hướng Quân nghe vậy, nhìn Tiền Lượng nói:
- Đúng không? Ha ha, tôi đã cảm thấy tôi và tiểu Trần rất hợp lý.
Nói đến đây, Vương Hướng Quân cười ha ha một tiếng:
- Tiểu Trần, cậu cảm thấy khoa cấp cứu Đông Đại Nhất Viện chúng ta thế nào? Có hứng thú đến bên này phát triển hay không?
Tiền Lượng liếc mắt: Ông không nhìn ra à? Cậu ta chỉ là khách sáo thôi
Ông còn được nước làm tới
Thấy Vương Hướng Quân đạo người trắng trợn như thế, Tiền Lượng cảm thấy da mặt mình vẫn quá mỏng.
Trần Thương cười nói:
- Cháu tin tưởng sau này nhất định sẽ có cơ hội hợp tác với chủ nhiệm Vương và Đông Đại Nhất viện
Vương Hướng Quân nghe thấy Trần Thương nói vậy, bất đắc dĩ thở dài, trong lòng cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng... Ông rất hiếu kì, rốt cuộc Tỉnh Nhị Viện có mị lực gì mà có thể hấp dẫn Trần Thương như thế?
Bởi vì bất kể nói thế nào, Đông Đại Nhất Viện bất luận là tư lịch hay là đãi ngộ, hay là hoàn cảnh phát triển đều còn cao hơn Tỉnh Nhị Viện một bậc
Thiên tài như thế mà đưa cho Lý than đen, nghĩ như thế nào cũng lãng phí
Vương Hướng Quân cảm thấy hôm nào nên đi Tỉnh Nhị Viện tìm kiếm đường, xem thử có phát hiện gì đặt biệt không?
Mạnh Hi thì một mặt tò mò nhìn Trần Thương, mặc dù không biết cậu ta lại làm chuyện gì, khẳng định là có liên quan đến cấp cứu người bệnh
Nghĩ tới đây, Mạnh Hi lập tức sinh lòng hiếu kỳ, rốt cuộc vừa rồi là phẫu thuật gì?
Lúc này, trong lòng Cát Hoài càng thêm hiếu kỳ?
Rốt cuộc Trần Thương có năng lực gì, dẫn đến vô số chủ nhiệm thay nhau mời chào như vậy...
Vừa vặn Phạm Thái đi tới, Cát Hoài vội vàng đưa tới:
- Lão Phạm, vừa rồi là phẫu thuật gì vậy?
Lúc này, Phạm Thái cũng hết sức tò mò đối với Thương, anh không trả lời Cát Hoài, ngược lại trực tiếp hỏi:
- Cát Hoài, bác sĩ trẻ tuổi kia là người của khoa anh à?
Cát Hoài nhẹ gật đầu:
- Đúng, cậu ta là nghiên cứu sinh của chủ nhiệm Mạnh, năm nay là năm nhất nhất
Phạm Thái trực tiếp cắt lời:
- Cái ĐM, anh đùa tôi à? Anh nhìn tôi giống thằng ngu không? Bác sĩ Trần là nghiên cứu sinh năm nhất? Anh nói anh là nghiên cứu sinh năm nhất thì tôi tin
Cát Hoài sững sờ, cái này có liên quan gì đến thằng ngu à?
Phạm Thái nói:
- Đừng nói giỡn
Cát Hoài lập tức im lặng:
- Tôi nói giỡn hồi nào, thật, rốt cuộc thế nào, anh mau nói
Phạm Thái thấy Cát Hoài không giống như là nói đùa, lập tức trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy chấn kinh và bất khả tư nghị nói:
- Mẹ nó! Bác sĩ Trần thật sự là một nghiên cứu sinh?
- Anh có biết vừa rồi anh ấy làm phẫu thuật gì không?
Cát Hoài lắc đầu, mà lúc này Mạnh Hi cũng tới gần, cô cũng rất hiếu kỳ về Trần Thương
Phạm Thái một mặt ước mơ nói:
- Bác sĩ Trần thực hiện phẫu thuật chữa trị lá gan rạn nứt! Từ đầu tới đuôi, tay không cầm máu, thật ngưu bức
Một câu làm cho hai người không biết nói gì?
Cát Hoài mờ mịt nhìn Phạm Thái:
- Anh nhìn tôi giống thằng ngu không?
Phạm Thái...
- Tôi nói con mẹ nó là sự thật, anh không tin thì hỏi Văn Thanh đi
Nhạc Văn Thanh mặt mũi tràn đầy hưng phấn nhìn Cát Hoài:
- Tiểu Cát, cậu có số điện thoại bác sĩ Trần không? Tay không cầm máu, thật ngưu bức, cậu ta làm phẫu thuật không kém hơn chủ nhiệm Tiền
Lần này, Cát Hoài trừng to mắt:
- Anh nói... Trần Thương biết làm phẫu thuật chữa trị lá gan rạn nứt?
Nhạc Văn Thanh cực kỳ hưng phấn:
- Nào chỉ là biết làm, đó chính là cấp đại sư.
Cát Hoài cảm thấy, buổi tối hôm nay mình sẽ không ngủ được, chắc phải tự kỷ cả đêm mất...
Sáng sớm mai có nên xin phép thầy Hạ nghỉ hay không...
Thế nhưng nghĩ đến ánh mắt của chủ nhiệm Hạ nhìn Trần Thương, Cát Hoài vội vàng lắc đầu, vẫn là đừng xin nghỉ, lỡ như... Thầy mình đang thấy mình khó chịu, thừa cơ hội này đá mình ra khỏi sư môn thì sao, vậy thì quá mất mặt
Có lẽ. Giờ này, chỉ có hai người có thể thông cảm Cát Hoài, một người là Tiền Lâm, một người là Giáp đồng học.
Mạnh Hi như suy nghĩ điều gì nhìn bóng lưng Trần Thương, trong mắt bỗng nhiên tràn đầy kinh ngạc và tò mò, học sinh này của mình, hình như... Có chut ngưu
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Mạnh Hi cảm thấy quần áo lại bắt đầu chật lại, đáng ghét...
Mà Trần Thương à Tiền Lượng kết bạn cùng đi, rời khỏi phòng cấp cứu.
Bỗng nhiên Trần Thương nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
(Định! Độ thiện cảm của Mạnh Hi + 10: 1
Trần Thương lập tức sững sờ, mình... Có làm chuyện gì à?
Cái này cũng có thể gia tăng độ thiện cảm?
Chuyện này làm cho Mạnh khố trống rỗng Trần Thương vui mừng, không tệ không tệ, độ thiện cảm lại tăng trở lại 10 điểm, lần trước đổi lấy [phẫu thuật chữa trị động mạch chủ xuống) trực tiếp hao phí 30 điểm độ thiện cảm, hiện tại đã về tới 40 điểm.
Tiền Lượng nhìn Trần Thương, muốn nói lại thôi.
Đột nhiên ông cảm thấy tạo hóa trêu ngươi, lúc đầu Trần Thương kém chút không được mình coi trọng, bây giờ... Đã đến tình trạng này, nếu bây giờ Trần Thương tìm lão sự đoán chừng đều chướng mắt mình.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên lão Tiền thở dài. Người đời này, thật không thể thận trọng.