Vương Thọ rất hiếu kì, không biết vì sao lâu như vậy mà Dương Tự Minh không gọn điện cho hắn?
Chẳng lẽ đối phương không làm?
Vương Thọ muốn hỏi một chút, nhưng hắn lại cảm thấy hơi ngượng, vì dù sao... Ai lại đi tới cửa đòi làm phẫu thuật
Điều này không hợp với phong cách lạnh lùng của anh.
Thà rằng trực tiếp gọi điện thoại cho anh luôn đi có phải hơn không?
Nhưng giờ vẫn chưa có ai thông báo tới anh bất cứ điều gì, điều này đương nhiên làm cho Vương Thọ cảm thấy khó chịu.
Đợi đến lần phẫu thuật tiếp theo, có gọi anh cũng không đi
Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Vương Thọ liếc mắt qua thì thấy tên Dương Tự Minh thành phố Tấn Dương hiện trên màn hình, anh hơi sửng sốt, nhưng vẫn quyết định để điện thoại bên cạnh, không bắt máy.
Nửa phút sau, anh mới nhấc điện thoại lên bấm nút nghe, không mặn không nhạt đáp lại một câu:
- Alo.
Vừa rồi Dương Tự Minh chỉ chăm chú quan sát phẫu thuật nên cũng không có thời gian gọi điện cho Vương Thọ, mà đúng ra là ông không nhớ đến việc phải gọi điện.
Mãi đến khi Trần Thương giao phó các hạng mục công việc cần chú ý của người bệnh sau khi phẫu thuật, ông mới nhớ ra và nhấc máy bấm số gọi điện thoại.
Nhận thấy Vương Thọ vẫn luôn cố tình bày ra cái vẻ vênh vang đắc ý, Dương Tự Minh thở dài, nhưng vẫn nhiệt tình nói:
- Chủ nhiệm Vương, ngài vẫn khỏe chứ ạ, thật sự xin lỗi ngài, thật ngại quá, vừa rồi tình trạng người bệnh bỗng nhiên chuyển biến xấu, cần phải phẫu thuật gấp, nhưng giờ chúng tôi đã hoàn tất ca phẫu thuật.
Vương Thọ sững sờ, phẫu thuật? Hoàn tất?
- Là phẫu thuật ca bệnh tổn thương gan cận tĩnh mạch đó hả?
Dương Tự Minh hưng phấn gật đầu: - Vâng, đúng là vậy.
Vương Thọ vừa nghe xong, trong lòng lập tức hơi hồi hộp, sao mà... Có thể hoàn thành xong nhanh như vậy?
Chẳng lẽ người bệnh không có?
Dương Tự Minh nghĩ đến nét mặt Vương Thọ, khiến ông cảm thấy cực kỳ hưng phấn, Vương Thọ làm việc thì kiêu ngạo đủ điều, lại còn đòi lương 2 vạn, xem thường bác sĩ Cơ Sở, để xem ông giỏi đến đâu?
So với bác sĩ Trần, ông vẫn còn kém xa
Dương Tự Minh quyết định thêm mắm thêm muối, lên tiếng:
- Ca phẫu thuật cực kỳ thành công, kỳ thật, tổn thương gan cận tĩnh mạch chỉ mất chưa đến năm phút là có thể chữa trị xong, nhưng những vấn đề sau đó hơi rườm rà chút, quá trình và hao phí quá nhiều thời gian, chứ không thì... Tôi đã có thể trả lời điện thoại của chủ nhiệm Vương sớm hơn rồi.
Vừa dứt lời, Dương Tự Minh không cho Vương Thọ Cơ hội đáp trả, đã vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Vương, giờ tôi phải đi chuyển người bệnh xuống bảng theo dõi, sau phẫu thuật có rất nhiều chuyện phiền toái cần xử lý, không còn thời gian nói chuyện với ngài nữa...
Cúp điện thoại, Dương Tự Minh cảm thấy tinh thần sảng khoái
Nghĩ lại, mỗi lần mới Vương Thọ tới làm phẫu thuật, ông ta luôn ra vẻ cao cao tại thượng, làm như mình là người giỏi nhất, điều này khiến Dương Tự Minh cực kỳ ghét con người này.
Cuối cùng cũng có thể trả thù được
Dương Tự Minh đắc ý, chắc chắn giờ này trên mặt Vương Thọ chỉ hiện lên toàn những nỗi kinh ngạc và ngơ ngác?
Phẫu thuật tổn thương cận tĩnh mạch gan chỉ mất năm phút, ông ta có nằm mơ cũng không làm nổi! Dương Tự Minh nhịn không được lại thở dài một hơi nữa
Cảm thấy thật thoải mái...
Chỉ có điều, Dương Tự Minh cũng không dám mở miệng nói những lời quá khó nghe, vì biết đâu sau này có việc cần đến ông ta? Ai... Chưa đủ nghiền nha
Cùng là người mà lại thua kém nhau quá nhiều, thử nhìn "thầy Trần” xem, một người kỹ thuật cao siêu nhưng không hiển sơn không lộ thủy, tuân thủ chế độ điều lệ của bệnh viện một cách nghiêm chỉnh, phối hợp với bệnh viện khai triển công việc, người như vậy mới đúng là chuyên gia! Nếu như... Thầy Trần có thể tới bệnh viện này làm chuyên gia khách tọa có phải sẽ tốt hơn rất nhiều không?
Dương Tự Minh bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ ngây người
Con mę nó?
Thật không ngờ ông lại có thể tự nghĩ ra một ý tưởng và đề nghị tuyệt vời như vậy?
Quả nhiên gần son thì đỏ gần mực thì đen
Mới chỉ đi theo thầy Trần thực hiện một ca phẫu thuật, mà ông đã cảm thấy đầu óc sáng sủa lên không ít...
Nghĩ tới đây, Dương Tự Minh không để ý tới bất cứ cái gì khác nữa, chạy thẳng một mạch tới văn phòng của viện trưởng
Dương Tự Minh nghĩ không sai, nhưng ông lại không ngờ tới một điều...
Lúc này, Vương Thọ không chỉ cảm thấy kinh ngạc và ngơ ngác, mà ông ta đã bắt đầu nghi ngờ về cuộc sống này.
Chữa trị tổn thương cận tĩnh mạch gan chỉ trong năm phút?
Con mẹ nó, ông đùa tôi à?
Điều này là không thể nào
Ông ta khẳng định chắc nịch rằng họ đã nhầm, người có khả năng giải quyết ca phẫu thuật này trong vòng năm phút, cả nước này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Một nhân vật như vậy mà lại đến cái thành phố nhỏ như Tấn Dương này sao?
Điều này không thể nào
Chắc chắn là họ đang muốn làm loạn, chắc chắn là đã chuẩn đoán sai lầm, tổn thương cái gì đó nhưng lại nói thành tổn thương gan cận tĩnh mạch. Nghĩ tới đây, Vương Thọ lắc đầu, cái đám bác sĩ này, suốt ngày chỉ biết phô trương thanh thế, kỹ thuật không vững chắc chút nào.
Nhưng mà... Ông ta vẫn cảm thấy hơi ngứa ngáy trong lòng, muốn nhìn thử xem ca phẫu thuật đó diễn ra như thế nào. Nghĩ tới đây, ông ta lại chủ động gọi điện cho Dương Tự Minh, giọng nói hơi khách khí: - Chủ nhiệm Dương, ông có video quay lại quá trình phẫu thuật vừa rồi không, gửi cho tôi xem thử.
Ừm, ông ta cảm thấy bản thân gọi một tiếng chủ nhiệm Dương, là đã quá tôn trọng Dương Tự Minh rồi. Dương Tự Minh sững sờ, nói:
- Cái này... Không phải tôi không cho, nhưng chủ nhiệm Vương, ca phẫu thuật này không phải do chúng tôi thực hiện, tôi phải trưng cầu ý kiến của giáo sư Trần
Cúp điện thoại, Vương Thọ lập tức sững sờ
Chỉ một video mà Dương Tự Minh lại không cho
Quá không nể mặt...
Không phải đó chỉ là video quay lại một ca phẫu thuật thôi à?
Nhưng mà... Giáo sư Trần là ai?
Sao ông ta chưa từng nghe qua danh hiệu này....
Mà thôi kệ, nếu lần sau có gọi ông đi làm phẫu thuật, thì còn lâu ông mới đi
Dương Tự Minh cười giễu một tiếng, ông cứ giỏi mình ông đi! Video phẫu thuật? Nằm mơ
Lần nào làm phẫu thuật cũng không cho chúng tôi mở camera, keo kiệt đi lục soát bên trong còn sợ chúng tôi học trộm kỹ thuật của ông. Ông hãy mở to mắt ra mà nhìn Trần Thương, chủ động chuẩn bị đèn đóm kỹ lưỡng, để chúng tôi có thể quay phim... Đây là điểm thua kém của ông đấy
Không phải là ông đang nghĩ, chúng tôi vẫn còn muốn mời ông tới làm phẫu thuật à?
Ông cứ chờ đi, chờ đến khi chúng tôi mới được giáo sư Trần, dù ông có muốn làm cũng không có cơ hội cho ông làm đâu
Nghĩ tới đây, Dương Tự Minh đi vào trong văn phòng viện trưởng, nói: - Viện trưởng Lưu, tôi có chuyện lớn muốn thương lượng với ông
Vào lúc này, Trần Thương đưa ông Hạ vào trong phòng ICU, quay sang nghiêm túc căn dặn Kế Khúc:
- Chủ nhiệm Kế, ông phải cẩn thận chú ý, vì sau khi phẫu thuật xong có rất nhiều điều phải chú ý...
Kế Khúc cầm trong tay quyển sổ tay nhỏ vừa giành được của Thẩm Từ Viễn, cực kỳ nghiêm túc ghi chép lại
- Vậy là được rồi...
Nữ y tá nãy giờ vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn Thẩm Tu Viễn rốt cuộc không nhịn được hỏi:
- Bác sĩ Thẩm, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào, sao chủ nhiệm lại giống như một học sinh ghi chép lời giảng dạy của anh ta chứ! Thẩm Tu Viễn thở dài:
- Đây chính là đại lão của An Dương đấy, do đích thân chủ nhiệm trung tâm cấp cứu đề cử đến đây đó.
Y tá đứng bên cạnh nghe vậy vô cùng hưng phấn nói tiếp:
- Vừa rồi tôi đã cảm thấy người này giống như đại thần tài giỏi! Giờ nhìn kỹ lại mới thấy, quả nhiên không tầm thường chút nào.
- Phải rồi! Bác sĩ Thẩm, anh nhìn người kia giảng giải tình huống của bệnh nhân, quả thực là theo quy phạm nghiêm cẩn nhất, kiểm tra toàn diện thân thể tình trạng của người bệnh.
- Mấu chốt chính là trông anh ta thật sự rất đẹp trai.
Nhìn đám nữ y tá đang nhao nhao, Thẩm Tu Viễn nhịn không được thở dài một hơi:
- Được rồi, được rồi. Đừng có ở đó ngây người si mê nữa, người ta cũng không phải người của bệnh viện chúng ta, chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua một lần thôi
- Các CÔ si mê anh ta còn không bằng là si mê tôi đi. Dù sao với tôi thì các người còn hơi cơ hội để thượng vị đấy.
Một y tá nghe xong, lập tức tỏ vẻ ghét bỏ nói:
- Aizzz... bác sĩ Thẩm, kỳ thật anh cũng rất đẹp trai, nhưng mà... So với anh chàng kia thì, đột nhiên tôi lại thấy anh không còn đẹp trai nữa...- Đúng vậy, aizz... thật đáng tiếc quá đi, vị chuyên gia kia ngày hôm nay Xong việc sẽ đi ngay.
- Thôi đành chấp nhận vậy, chịu đựng một chút, bác sĩ Thẩm cũng không đến nỗi nào...
Tham Tu Viễn đen mặt, những người phụ nữ này quả thật nông cạn, chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong
Thế nhưng mà... Nghĩ tới việc, nếu so nội hàm còn càng mất mặt hơn so nhan sắc, như thế càng khiến anh ta cảm thấy khổ hơn, thôi được rồi, mấy người phụ nữ này vẫn nên nông cạn một chút thì tốt hơn.
Cung may sau này Trần Thương sẽ không tơi đây nữa, nghĩ tới điều này, Thẩm Tu Viễn nhẹ nhàng thở ra, vị trí khoa thảo của anh ta vẫn sẽ vững vàng.