Hai ngày nay, ông Hạ ở ICU, vợ ông ấy cũng không có cách nào chăm sóc, dứt khoát ngồi xe tải của ông Trần về nhà thu dọn đồ đạc, đợi sau khi ông Hạ chuyển về khoa gan mật rồi đến chăm sóc.
Trên đường đi, trong lòng Trần Đại Hải thăng trầm bất định
Ông biết rằng con trai mình lợi hại, nhưng... không có lợi hại như thế
Về nhà một chuyến, đến bệnh viện một chuyến, lại trở thành giáo sư chuyên khoa của bệnh viện nhân dân thành phố Tấn Dương, nhắc tới việc này thật sự là làm rạng danh tổ tông
Nhớ lại viện trưởng Lưu xem trọng Thương Nhi như thế, ông Trần cũng thoải mái, vui vẻ.
Sau khi quyết định hôm nay trở về, sáng sớm ngày mai đi thăm mộ tổ tiên, xem có phải là đã có khói xanh bốc lên rồi không...
Đối với tiền đồ của con trai, người làm cha là đắc ý nhất.
Nghĩ đến viện trưởng cao cao tại thượng đối với ông còn có chút kính trọng, nên trong lòng Trần Đại Hải cũng thoải mái hơn nhiều.
Ở trong thôn nói khoác cả một đời người, bây giờ Trần Đại Hải lại cảm thấy, nếu con người thật sự lợi hại, thì ai còn cần nói khoác nữa?
Giống như hôm nay, bản thân không nói khoác, nhưng người khác cũng nói rất cao, vậy làm gì cần nói khoác nữa...
Nghĩ đến đây, lão Trần thật sự cảm thấy tràn đầy xúc động
Mà cảm kích nhất là vợ của ông Hạ và người nhà, bà ấy trên đường đi luôn nói chuyện với Trần Thương và Tần Duyệt, vô cùng cảm kích.
Lần này nếu không nhờ có Trần Thương, không nói đến việc phải tốn hết bao nhiêu tiền, đến mạng của ông Hạ còn không biết có thể giữ được không
Mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi này là khoảng thời gian khó khăn nhất của bà.
Hơn nữa, nghĩ đến câu nói của Tiểu Trần, làm cho mình miễn cưỡng đi đóng tiền thuốc men, đây có thể là hơn mấy vạn tệ lận đó....
Việc này đối với một gia đình bình thường mà nói... thực sự là ân trọng như núi
Nghĩ đi nghĩ lại, đợi sau này lúc ông Hạ mở tiệc, bà ấy ra phía sau bếp giúp đỡ, một người phụ nữ tuyệt vời cỡ nào?
Đợi con trai trở về, nhất định phải bảo bó ghi nhớ ân tình của nhà ông Trần.
Hôm nay, Trần Thương và Tần Duyệt phải trở về An Dương, vé tàu đã đặt xong, cho nên đã từ chối bữa cơm của viện trưởng Lưu.
Mà lúc này, Dương Giai Tuệ ở nhà biết mọi người muốn quay về, vội vàng chuẩn bị đồ ăn, thuận tiện lấy mười mấy cân trứng gà trữ trong kho đóng gói lại, lại mang 20-30 cân gạo kê nhà trồng, để lúc đi đưa cho Tần Duyệt mang theo.
Trong nhà không có thứ gì đáng giá, Tần Duyệt thích trứng gà trong nhà, còn nói gạo kê nấu cháo thật thơm.
Dương Giai Tuệ đóng gói tràn đầy, còn có rất nhiều hạch đào, muốn để Tần Duyệt mang theo, nhưng cơ bản không mang theo được nhiều như vậy.
Lúc ăn cơm, lão Trần nói với Trần Thương:
- Thương Nhi, sau khi trở về, mua xe đi, ngồi xe không tiện, con cũng biết lái xe, chở theo Duyệt Duyệt đi dạo.
Chính xác, Trần Thương là tài xế, sau khi thi đại học đã thi bằng lái xe, vào những kì nghỉ trước đây đã trở về nhà đã lấy xe tải của Trần Đại Hải chạy đi nhập hàng ở Tấn Dương.
Sau khi Trần Thương nghe xong, nhẹ gật đầu.
Dương Giai Tuệ nghe thấy Trần Đại Hải khen Trần Thương, tự nhiên cũng cản thấy hạnh phúc, sau khi nghe được Trần Thương làm chức vụ chuyên khoa ở bệnh viện nhân dân Tấn Dương, trên mặt cũng cực kì vui vẻ.
Chẳng qua, điều làm bà vui vẻ là, sau này con trai có thể thường xuyên về nhà.
Người làm mẹ, đôi khi không cần con cái làm nhiều việc Có Cống hiến lớn, chỉ mong một đời đều được bình an, có thể thường xuyên về nhà thì tốt hơn.
Bà lập tức cười nói:
- Mua xe, tranh thủ thời gian mua lấy chiếc xe, mẹ góp cho con ít tiền, mua chiếc tốt! Sau này Duyệt Duyệt đi theo Tần Thương về nhà cũng dễ dàng hơn.
Tần Duyệt gật đầu, cô bây giờ cực kì yêu thích tính chất đơn thuần này của cô chú.
Ăn cơm xong, sau khi Dương Giai Tuệ do dự một hồi, kéo Tần Duyệt đến bên cạnh phòng ngủ.
- Duyệt Duyệt, con ngồi xuống một chút. Nói xong, Dương Giai Tuệ đi vào bên trong, từ trên đầu tủ lấy xuống một chiếc hộp nhỏ, lấy ra một chiếc vòng từ trong hộp nhỏ.
Phỉ thúy, chất lượng như thế nào, Dương Giai Tuệ cũng không hiểu lắm, đây là của mẹ Trần Đại Hải đưa cho bà, cũng xem như là bảo vật gia truyền của nhà họ trần Trần.
Dương Giai Tuệ cả đời làm việc nặng nhọc, chiếc vòng ngọc thì rất dễ hỏng, bình thường căn bản không nỡ đeo ra ngoài, sợ sẽ làm hư mát.
Tần Duyệt chờ đợi trong sự hiếu kì, không lâu sau, Dương Giai Tuệ từ trong phòng bước ra.
Cầm chiếc vòng trong tay, nói với Tần Duyệt:
- Duyệt Duyệt, đây là của bà nội Trần Thương tặng cho dì, trong nhà không có đồ gì quý giá, cái này con hãy mang theo.
Tần Duyệt sững sờ, lập tức trợn tròn mắt, có chút giật mình, còn có chút kinh mừng
Dù sao, việc này có nghĩa là gì cô cũng hiểu rất rõ.
Đây là nói, cô nhận được sự tán thành đến từ cha mẹ Trần Thương, nhưng... thứ quý giá thế này, Cô không dám nhận
Nhưng... trong lòng cô cũng muốn nhận, bởi vì... nếu như nhận rồi, sẽ trở thành con dâu tương lai.
- Dì à... món đồ này quá quý giá.
Dương Giai Tuệ cười nói:
- Cái gì quý giá với không quý giá, dì nhìn ra được, Con là một cô gái tốt, sau này ở chung với Trần Thương, nếu như chịu ủy khuất thì gọi điện cho dì, dì giúp Con dạy dỗ nó
Tần Duyệt nhất thời có chút cảm động, hai mắt đẫm lệ.
Lúc rời khỏi nhà, Trần Thương bao lớn bao nhỏ mang theo một đống đồ vật, Trần Đại Hải lái xe chở bọn họ đến nhà ga, thấy xe chạy đi mới cười toe toét rồi rời khỏi.
Con trai trưởng thành rồi, cũng nên thân rồi
Trên xe, người không nhiều, chỗ ngồi thưa thớt.
Tần Duyệt rúc vào người Trần Thương, cầm tay anh, bỗng nói:
- Trần Thương, chúng ta kết hôm sớm chút đi
Trần Thương sững sờ, lập tức quay lại nhìn Tần Duyệt:
- Làm sao vậy?
Tần Duyệt nhỏ giọng nhắc:
- Em sợ anh quá ưu tú... Có một ngày sẽ không cần em nữa....
Trần Thương lập tức cười, nắm tay Tần Duyệt thật chặt tay kia thì nhéo mũi của cô, cười nói:
- Sẽ không đâu, em là Tần tiểu liếm của anh, sao có thể không có em được chứ
Tần Duyệt nghe vậy, thẹn quá hóa giận:
- Đưa điện thoại cho em, có phải là chưa đổi không?
Trần Thương xấu hổ cười:
- Rất phù hợp đó nha, sửa lại nhiều sẽ không tốt.
Tần Duyệt quay ra nhìn chằm chằm vào Tần Thương nói:
- Anh có phải không cần em nữa không, hay là muốn đi tìm tiểu tam, tiểu tử, tiểu ngũ, tiểu lục cái gì đó, vậy thì em sẽ tìm ba mẹ anh, để họ làm chủ cho em.
Lúc nói chuyện, Tần Duyệt để lộ ra chiếc vòng của mình:
- Nhìn thấy chưa? Đây chính là thượng phương bảo kiếm đó! Dì nói, lúc anh nhìn thấy chiếc vòng này, thì cũng như là anh nhìn thấy dì vậy
- Vì thế, anh nên ngoan ngoãn đi
Tần Duyệt lấy tay xoa đầu Trần Thương.
Trần Thương lập tức trợn tròn mắt:
- Mẹ anh đều đã đưa cái này cho em rồi?
Tần Duyệt nháy mắt, cười hì hì nói:
- Đúng thế, chú và dì rất là thích em
Trần Thương lập tức liếc mắt:
- Ai... sau khi bà tặng cho mẹ anh, cả đời của mẹ anh đều không nỡ đeo.
Tần Duyệt nghe đến đó, suy nghĩ cẩn thận, tự mình sẽ mua cho dì một chiếc vòng tay, vòng tay bằng vàng
Đúng vậy
Vòng tay vàng rất bền
Dì khẳng định sẽ thích
Tần Duyệt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật lâu.
Tần Duyệt nhìn Trần Thương:
- Em sẽ đối xử thật tốt với ba mẹ của anh
Trần Thương cười một tiếng, nhìn Tần Duyệt:
- Ừm. Một lúc sau, Trần Thương nói:
- Năm sau chúng ta kết hôn đi?
Tần Duyệt bàng hoàng:
- Tại sao không phải là năm nay?
Trần Thương trợn tròn mắt: