Một bữa cẩu lương điêu luyện sắc sảo, lập tức tràng diện hơi không khống chế được.
Người bệnh bên trong phòng bệnh hơi ồn ào hoặc thậm chí là người nhà đều đi ra bắt đầu vỗ tay, ồn ào còn đang hô hào:
- Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy
Điều này làm cho Trần Thương biến sắc, không thể không làm gậy đánh uyên ương, mau đuổi hai người đi
Show ân ái cũng không thể tại cấp cứu?
Thời khắc hai người thiên ân vạn tạ chuẩn bị rời đi, Trần Thương bỗng nhiên gọi người đàn ông lại, nói với người đàn ông:
- Anh gì ơi, anh chờ một chút
Người con trai bỗng nhiên sững sờ:
- Có chuyện gì à? Bác sĩ?
Trần Thương vẫy vẫy tay:
- Tôi có một chuyện muốn hỏi anh.
Người đàn ông nhìn Trần Thương thần thần bí bí, đi tới:
- Làm sao vậy?
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Anh mua cái nhẫn kim cương này ở nơi nào vậy?
Người đàn ông nghe vậy, lập tức nhịn không được cười, lấy điện thoại đề cử cho Trần Thương mấy cửa hàng, mới rời khỏi.
Người đàn ông hiện tại đang rất vui vẻ, dù sao bạn gái mang thai, tiếp xuống tranh thủ thời gian kết hôn mới là quan trọng nhất.
Sau đó một đêm, trở nên vô cùng bình thản.
Trần Thương khó được gặp phải ca đêm thế này, còn hơi vừa mừng vừa lo, trở lại phòng trực ban ngủ một giấc thật ngon.
Sáng sớm ngày hôm sau, tinh thần sảng khoái.
Tần Duyệt biết Trần Thương trực ca đêm nên tới rất sớm, mang theo bữa sáng, tự mình làm, có trứng tráng, còn mua sữa đậu nành.
Mới hơn bảy giờ đã vội vã chạy ra khỏi nhà, đến đưa cơm cho Trần Thương.
Tần Hiếu Uyên nghe thấy Tần Duyệt nấu cơm, trong lòng cực kỳ vui vẻ, gọi thẳng cô gái trưởng thành.
Thế nhưng sau đó đi ra nhìn trên bàn rỗng tuếch, cả một cái bánh mì tối hôm qua mua cũng không thấy, lập tức sửng sốt.
- Vợ... Bà cũng ăn rồi?
Ký Như Vân sững sờ:
- Ăn cái gì?
Tần Hiếu Uyên trừng to mắt:
- Không phải tôi vừa rồi nghe thấy Duyệt Duyệt nấu cơm đó à? Cơm đâu?
Ký Như Vân liếc mắt:
- Ông cho rằng nó nấu cho ông hả?
- Tiểu Trần người ta tối hôm qua trực ca đêm, con gái ông đau lòng một đêm ngủ không ngon, sáng sớm lên liền bắt đầu nấu cơm, chuẩn bị bữa sáng ái tâm, ông cho rằng có ông? Nghĩ gì thế...
Tần Hiếu Uyên sững sờ, lập tức trợn tròn mắt.
Thật lâu, lắc đầu:
- Vợ, để anh đun nóng sữa bò cho em. Ai...
...
...
Buổi sáng người bệnh không nhiều, Tần Duyệt sợ Trần Thương bận rộn nên một đường chạy đến khoa cấp cứu, thời tiết khá lạnh, trong tay nắm chặt trứng gà rán, Tần Duyệt sợ lạnh hai tay trực tiếp cầm lấy.
Sau khi đi vào, Trần Thương vừa vặn cùng đối diện đụng vào cô:
- Làm sao vậy? Gấp gáp như vậy?
Khuôn mặt Tần Duyệt đỏ bừng:
- Em nấu bữa sáng cho anh, sợ nguội...
Trần Thương cúi đầu nhìn tay nhỏ Tần Duyệt cóng đến đỏ rực, đau lòng nắm ở trong tay:
- Cám ơn em
Tần Duyệt lập tức cười hì hì nói:
- Nhanh đi ăn cơm đi, một chút nữa nguội, em không có chuyện gì đâu.
Nhìn bữa sáng trong tay còn nóng hầm hập, Trần Thương đột nhiên cảm thấy hạnh phúc chỉ đơn giản như thế.
Buổi sáng giao ban xong, vừa vặn có thể nghỉ ngơi, Trần Thương chuẩn bị đi ra xem thử cái kia mấy nhà thương trường, mua quà sinh nhật cho Tần Duyệt.
Vừa ra khỏi bệnh viện, đã nghe thấy chuông điện thoại vang lên.
Trần Thương cầm điện thoại lên, vừa nhìn là Trịnh Quốc Đàm, bắt máy.
- Tổng giám đốc Trịnh, chào ông.
Trịnh Quốc Đàm cười ha hả nói:
- Tiểu Trần, hôm nay cậu có thời gian không?
Trần Thương nhẹ gật đầu:
- Ừm, hôm nay vừa hay nghỉ ngơi.
Trịnh Quốc Đàm nghe xong, lập tức nở nụ cười:
- Như vậy tốt quá, đoàn đội bác sĩ thẩm mỹ nước Mỹ sớm tới trong nước, cậu xem nếu không hôm nay chúng ta làm phẫu thuật luôn?
Trần Thương nghe đến đó, lập tức đồng ý, một ca phẫu thuật cũng không tốn quá nhiều thời gian, lại nói, bây giờ Trần Thương đã có thể một mình hoàn thành phẫu thuật cho vợ Trịnh Quốc Đàm.
cắt bỏ vết sẹo cũ, thêm cấy ghép mô da.
Lúc đầu Trần Thương vẫn chỉ là một người biết sơ về khâu lại, nhưng anh đã xưa đâu bằng nay, súng bắn chim đã sớm thành đại pháo
- Trịnh Quốc Đàm nghe xong, lập tức cười nói, vậy tôi phái người tới đón cậu
Trần Thương lắc đầu nói:
- Tôi trực tiếp đón xe tới đi, đến sẽ gọi ông.
Trịnh Quốc Đàm xấu hổ cười một tiếng:
- Không cần, tôi ở một biệt thự khác, cậu chưa từng tới, tôi phái người đi qua rước cậu, đến đó đón cậu đi?
Trần Thương nghe xong, không nhịn được xấu hổ, cuộc sống của người có tiền thật là buồn tẻ, biệt thự cũng thật nhiều
...
Khi Trần Thương nhìn thấy một ngôi biệt thự này, nhịn không được rung động một chút, nói đây là biệt thự hơi hiểu lầm, đây là một cái trang viên?
Quá lớn
Lúc này, trong phòng khách đã có bảy tám người.
Chẳng qua là, trong đó một người đàn ông đầu trọc to con vô cùng dễ thấy, đang vừa cười vừa nói chuyện phiếm với Trịnh Quốc Đàm.
Khi thấy Trần Thương tới, Trịnh Quốc Đàm cười giới thiệu đến:
- Vị này chính là Trần Thương lúc đầu tôi nói, bác sĩ Trần
Tiếng Anh của Trịnh Quốc Đàm rất không tệ, dù sao một năm bốn lần trong ngoài nước Trịnh Quốc Đàm thường xuyên tham gia các loại hội nghị và tham dự đầu tư, mặc dù rất thuận tiện tìm phiên dịch, nhưng vì lẽ đó nắm giữ một môn ngoại ngữ với anh mà nói, vẫn là rất hữu dụng.
- Tiểu Trần, đây chính là lúc đầu tôi nói với cậu, Lenacus Seaton tiên sinh, chính là tổng giám đốc công ty đầu tư nước ngoài đại danh đỉnh đỉnh.
Trịnh Quốc Đàm cố ý dùng tiếng Hán giới thiệu.
Lenacus cao hơn một mét chín, thân thể to con nào có chỗ nào giống như một ông trùm đầu tư, anh ta cười nhìn Trần Thương:
- Thật hân hạnh gặp cậu.
Trần Thương nắm tay đáp lại:
- Rất vui được gặp ông.
Lenacus nghe thấy Trần Thương, lập tức mắt sáng lên:
- Tôi rất thích khẩu âm của cậu, gọi tôi là Seaton là được rồi, tôi rất thích làm bạn với người có năng lực.
Trần Thương cười cười, nhìn ông trùm đầu tư này hình như không có kiêu ngạo quá lớn.
Lúc này, Trịnh Quốc Đàm dẫn Trần Thương tới trước mặt hai người khác, giới thiệu:
- Những người này là đoàn đội bác sĩ thẩm mỹ của tập đoàn bác sĩ thẩm mỹ chuyên nghiệp CIS của nước Mỹ, một lúc nữa, cậu trao đổi với họ một chút.
Trần Thương nhẹ gật đầu.
Sau một phen giới thiệu, Trần Thương biết rõ người cầm đầu tên Petra Toby, hình như là một người rất ghê gớm.
Chỉ là rất rõ ràng, ngay từ đầu mọi người còn tưởng Trần Thương là bạn của ông chủ người Trung Quốc này.
Nhưng ngay sau đó, khi Trịnh Quốc Đàm nói Trần Thương phụ trách khâu lại làn da, tất cả mọi người sửng sốt một chút.
Về sau, làm sơ sau khi nghỉ ngơi, mọi người tới lầu hai.
Trương Ái Hương trông thấy Trần Thương, chủ động hỏi thăm một chút.
Cô hôm nay cố ý lấy ghim mái tóc lên, nhưng như vậy, một vết thương ước chừng 4 centimet x 5 centimet bất quy tắc bạo lộ ra trên cái trán, hơi dữ tợn.
Thời gian vết sẹo rất rõ ràng đã rất lâu rồi, Trần Thương luôn không rõ tại sao phải kéo tới hiện tại, mãi không xử lý.
Nhưng... Đây không phải vấn đề anh cần quan tâm.
Petra một đoàn đội năm người, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu vết thương của Trương Ái Hương.
Họ cầm đủ kiểu máy móc, chụp ảnh Trương Ái Hương...
Không thể không nói, chỉ nhìn tư thế, đã nhìn ra được, đây là một đoàn đội rất chuyên nghiệp, tối thiểu... Máy móc rất đầy đủ.