Trần Thương đã kết thúc ca phẫu thuật, chính anh cũng rất hài lòng về khuôn mặt mình tạo ra
Nói thật, cái này đã không còn là một ca phẫu thuật đơn giản về cắt bỏ vết sẹo trên khuôn mặt và cấy ghép mô da nữa.
Trần Thương đã tăng độ khó của toàn bộ ca phẫu thuật lên gấp mấy lần
Petra nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Trương Ái Hương, hồi lâu không thể bình tĩnh lại được.
Cho tới nay, anh đều cảm thấy mặc dù mình thu phí rất cao, nhưng mà anh đã dốc hết toàn lực phục vụ vì người bệnh, mỗi đồng tiền đều là hợp lý...
Nhưng mà bây giờ thấy được ca phẫu thuật của Trần Thương, bỗng nhiên anh có loại cảm giác “Vung tiền như rác”...
Nghĩ tới đây, Petra bỗng dưng hơi xấu hổ.
Petra rất chuyên nghiệp, anh nhìn ra ca phẫu thuật dài đến bốn, năm tiếng này có bao nhiêu ca tiểu phẫu trong đó, lấy ra mỗi một cái đều có thể xưng là kinh điển.
Thế mà Trần Thương lại kết hợp toàn bộ ca phẫu thuật lại với nhau, tiến hành thay đổi triệt để khuôn mặt của Trương Ái Hương
Lúc này, trên mặt Trương Ái Hương còn có rất nhiều vết khâu, nhưng kỹ thuật khâu của Trần Thương lại làm Petra hơi bất ngờ
Vết khâu này cũng quá ư là tinh vi
Đường chỉ được che giấu cùng với đường kim xảo diệu làm cho vết khâu rất mờ nhạt.
Chính là vì nó mờ nhạt như thế nên có thể thấy rõ ràng cấu trúc tổng thể và đường nét của khuôn mặt của Trương Ái Hương lúc này.
Petra nhìn chằm chằm vào Trương Ái Hương, mặc dù anh thấy khuôn mặt này rất quen thuộc, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì vẫn thấy chỗ này chỗ kia hơi xa lạ.
Có lẽ đây mới là phẫu thuật thẩm mỹ chân chính?
Có lẽ ý nghĩa cốt lõi thực sự của phẫu thuật thẩm mỹ chính là căn cứ tình huống của người bệnh để thiết kế ra một diện mạo phù hợp nhất với người đó.
Nghĩ tới đây, Petra rơi vào trong trầm tư.
Phẫu thuật đã hoàn toàn kết thúc
Khi Trần Thương bắt đầu băng bó che đậy khuôn mặt của Trương Ái Hương lại, mọi người trong phòng đều biết rằng lần tiếp theo khi lớp băng này được mở ra, đó chắc chắn sẽ là khi biến đổi và kỳ tích được sinh ra.
Ý thức của Trương Ái Hương vẫn còn rất tỉnh táo
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà cô có thể cảm giác được biểu lộ của những người xung quanh.
- Tiểu Trần... Ca phẫu thuật thế nào rồi?
Trần Thương cười nói:
- Chị dâu cứ nghỉ ngơi một thời gian đi, em tin chắc chị sẽ có một sự bất ngờ lớn.
Trương Ái Hương nhẹ nhàng gật đầu:
- Cám ơn tiểu Trần
Trần Thương cười cười, gật đầu bảo y tá đưa chị ấy vào phòng bệnh VIP.
Lúc này, Hồ Truyền Kim hơi hối hận, anh cảm thấy nơi này nên có một cái phòng bệnh VVIP, như vậy thì mới phù hợp với thân phận và địa vị của những người như Trịnh Quốc Đàm.
Lúc này, trong văn phòng ngoài phòng phẫu thuật, Trịnh Quốc Đàm nhìn màn ảnh hồi lâu không nói lời nào, mãi đến khi Trương Ái Hương được đưa đến phòng bệnh, lúc này anh mới lùi ra sau một bước, chậm rãi ngồi xuống, lấy một điếu thuốc ra.
Nói thật, anh cũng đã từng nghĩ tới việc xóa sẹo cho vợ, nhưng mà xét đến cùng thì mục đích cũng không chỉ là vết sẹo bên ngoài, mà còn là vết sẹo trong lòng cô ấy.
Lenacus nhìn Trịnh Quốc Đàm, nói:
- Đi đi Trịnh, đi thăm vợ của anh đi, tôi tin chắc hiện tại cô ấy cần anh hơn bao giờ hết.
Trịnh Quốc Đàm nghe xong, lập tức bóp tắt thuốc lá, ném nó vào trong gạt tàn thuốc:
- Anh nói đúng
Lúc này, Từ Nhu đích thân dẫn hai người lên lầu.
Trần Thương cởi quần áo phẫu thuật ra, sau khi rửa tay thì anh đi tới phòng bệnh, đúng lúc chạm phải Trịnh Quốc Đàm.
Lúc này, Trịnh Quốc Đàm rất kích động, anh đi như bay tới trước mặt Trần Thương, nắm chặt tay cậu ta:
- Tiểu Trần! Vô cùng cám ơn cậu
- Thật sự đấy! Cậu không biết việc mình làm có ý nghĩa lớn như thế nào đâu! Nó không chỉ thay đổi ngoại hình của chị dâu cậu, tôi tin rằng cô ấy sẽ khôi phục lại sự tự tin như trước kia
Trần Thương gật đầu, anh rất lý giải những gì Trịnh Quốc Đàm nói.
Bình thường thì những người có sẹo trên mặt, về lâu về dài thì trong lòng sẽ sinh ra một loại hậm hục, thậm chí là tính cách sẽ thay đổi.
Trần Thương cười nói:
- Tổng giám đốc Trịnh quá khách sáo rồi.
Trịnh Quốc Đàm vẫy vẫy tay, nghiêm túc nói:
- Hoàn toàn không khách sáo một chút nào, nếu như chị dâu cậu thật sự có thể khôi phục lại như lúc đầu, không đúng... Tạo hình của cậu còn xinh đẹp hơn lúc trước, tôi tin rằng cô ấy sẽ trở nên càng ngày càng cởi mở và vui vẻ hơn.
Trần Thương cười cười, diện mạo một người thật sự sẽ ảnh hưởng tới tính cách của người đó.
Anh nhớ tới Đậu Hinh
Một cô bé hơi tự ti và nhát gan, nhưng lại có được giọng nói như chim sơn ca.
Không biết hiện tại cô bé ấy như thế nào rồi?
Có lẽ con bé đã thoát khỏi tình cảnh khó khăn lúc đầu?
Sau khi mở cửa phòng bệnh, Trần Thương và Lenacus do dự một hồi rồi quyết định không có đi vào, có lẽ lúc này họ nên để lại không gian cho hai vợ chồng.
Nghĩ tới đây, Trần Thương đi tới văn phòng bên cạnh, nói với Từ Nhu:
- Cô mua giúp tôi một ly cà phê được chứ? Cà phê sữa, bỏ nhiều đường.
Thuốc tăng thể lực đúng là rất tốt, nhưng mà sau khi trải qua một thời gian dài công tác cường độ cao, hiện tại Trần Thương càng ngày càng thích đồ ngọt.
Cà phê sữa bỏ nhiều đường anh cũng rất thích
Từ Nhu cũng biết thói quen của Trần Thương, cách đó không xa có một quán cà phê, không cần phải pha, có thể tới đó nhanh chóng mua về.
Lenacus thấy thế, cũng lập tức cười nói:
- Cô gái xinh đẹp, có thể làm ơn cũng mua giúp tôi một ly không? Một ly Americano đơn giản nhất, không cần thêm gì cả.
Lenacus quay sang Trần Thương, hơi hứng thú hỏi:
- Trần, cậu có ảnh chụp của vị hôn thê không? Tôi muốn biết rốt cuộc là cô gái như thế nào mới làm cậu thích tới như vậy?
Trần Thương cười cười, đúng là trong điện thoại có ảnh chụp của Tần Duyệt, nhưng đó là ảnh mà anh chụp lén cô ấy, khi Tần Duyệt mệt đến mức nằm ngủ ngay trên mặt đất trong phòng phẫu thuật.
Trần Thương chụp tấm hình này vào một năm trước.
Nghĩ tới đây, Trần Thương lấy ảnh chụp ra cho Lenacus nhìn một chút.
Sau khi nhìn thấy, đôi mắt Lenacus sáng lên, cười nói:
- Đây là một cô gái rất đẹp, nhưng mà... hết sức cố gắng, cũng hết sức may mắn! Có thể gặp cậu có lẽ chính là sự may mắn lớn nhất của cô ấy
Trần Thương cười nói:
- Đúng vậy, hết sức cố gắng. Nhưng mà... Tôi thấy mình may mắn hơn cô ấy nhiều.
Lenacus cười cười, anh cảm thấy người Trung Quốc thật sự rất khiêm tốn, nếu như anh có năng lực như vậy thì chắc chắn sẽ kiêu ngạo nói cho người khác biết.
Nhưng mà nghĩ tới ca phẫu thuật vừa rồi, Lenacus vẫn cảm khái một tiếng:
- Trần, cậu chính là người phẫu thuật chỉnh hình tốt nhất mà tôi từng gặp, cậu thay đổi không chỉ là diện mạo của một người, mà còn là giao phó cho khuôn mặt đó một linh hồn.
- Tôi tin rằng vợ của Trịnh sẽ thoát khỏi bóng ma tâm lý đó. Mà mọi thứ đều là công lao của cậu
Trần Thương cười cười không nói gì, Trịnh Quốc Đàm đối xử với anh tốt, hơn nữa anh lại có nắm chắc thành công, vì lẽ đó anh sẽ cố gắng hết sức để giúp anh ta.