Dương Kiến Thụ cầm điện thoại, nói với Đào Mật và Hạ Cao Phong:
- Nè nè nè, đi ra rồi, đi ra rồi
Đào Mật sững sờ:
- Cái gì đi ra rồi?
Dương Kiến Thụ chỉ vào cửa sổ:
- Vòng thi đấu thứ nhất đã kết thúc, họ ra tới! Thành tích sắp được công bố, buổi sáng sẽ có đợt thi đấu thứ hai phải không?
Hạ Cao Phong khẽ gật đầu:
- Ừ, buổi sáng có hai vòng, buổi chiều có một vòng, sáng ngày mai là trận bán kết, buổi chiều là trận chung kết.
Toàn bộ cuộc thi được bố trí chặt chẽ vô cùng, vào ngày đầu tiên thì mọi người đã có thể nhìn ra được điều này.
Vì để phòng ngừa kết quả thi đấu không công bằng, sau khi kết thúc mỗi một vòng đấu thì thí sinh sẽ có một giờ để nghỉ ngơi, tiến hành rút thăm và cùng xem video phẫu thuật.
Nếu ai có dị nghị về thành tích thì có thể báo lên cho tổ chuyên gia, tiếp đó bỏ phiếu để quyết định thành tích cuối cùng.
Vì lẽ đó, tính chất công bằng của toàn bộ cuộc thi đấu rất cao.
Dương Kiến Thụ nhìn thấy Thôi Nguyên Vũ đi cùng với Trần Thương từ phía xa, nhất thời cười nói:
- Xem ra tiểu tử này thi đấu không tệ! Đúng rồi, người cùng đi với cậu ta là... Trần Thương à?
Đào Mật gật đầu, đưa mắt nhìn theo, thấy Thôi Nguyên Vũ và Trần Thương kề vai sát cánh từ hậu đài đi ra, trở lại chỗ ngồi của mình.
Có điều Thôi Nguyên Vũ rõ ràng hào hứng tương đối cao, mà Trần Thương chỉ biết cười khổ
Đào Mật sững sờ, chẳng lẽ... Tiểu Trần bị đào thải rồi?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đào Mật và Hạ Cao Phong nhất thời lộp bộp một tiếng, vận khí của tiểu tử này cũng quá thảm rồi?
Mới bắt đầu mà đã bị xử lý
Dương Kiến Thụ thấy thế, nở nụ cười:
- Không có chuyện gì, Trần Thương còn trẻ, sau này sẽ còn có rất nhiều cơ hội khác, thực lực của Thôi bác sĩ rất mạnh
Dương Kiến Thụ vốn dĩ có chín phần tự tin về Thôi Nguyên Vũ, hiện giờ vừa nhìn nét mặt của cậu ta, ông rốt cuộc đã nắm chắc một phần cuối cùng
Nghĩ tới đây, Dương Kiến Thụ lấy điện thoại ra, bắt đầu suy nghĩ bản thảo để diễn thuyết, lỡ như tiểu Thôi tiến vào giải thi đấu cả nước, đến lúc đó cần chủ nhiệm khoa phát biểu thì ông cần phải nói như thế nào đây?
Baidu một chút vậy
...
...
Lúc này, Thôi Nguyên Vũ tràn đầy phấn khởi nhìn Trần Thương:
- Tiểu Trần, chính cậu đã nói rồi, ba chầu hải sản tươi sống! Anh này muốn ăn cái gì cũng được
Trần Thương bất đắc dĩ liếc Thôi Nguyên Vũ một cái, thằng nhãi này đã hỏi bảy tám chục lần, chẳng lẽ mình nhìn qua là người keo kiệt tới vậy à?
Đích xác là như vậy
Nhưng mà... đó là chuyện của ba tháng trước rồi
Tôi, Trần mỗ, hiện tại cũng là người có thu nhập một tháng mấy chục ngàn
Chẳng lẽ sẽ keo kiệt tới mức lật lọng mấy chầu hải sản à
- Tôi nói thật mà Thôi lão ca, như vậy đi, tối mai anh dẫn vợ và con tới, tôi dẫn người yêu theo, chúng ta cùng ăn lẩu hải sản được chứ?
Trần Thương vừa cười vừa nói.
Thôi Nguyên Vũ gật đầu cười:
- Tốt tốt tốt! Ý kiến của Tiểu Trần rất tuyệt
- Ai da... Anh thật hoài niệm cảm giác được người khác mời khách
- Từ lúc trong nhà anh phá bỏ và đền bù ba tòa nhà, mẹ nó mỗi lần ra ngoài ăn cơm đều là anh mời khách, ai...
Trần Thương nhất thời nghẹn lời
MMP, tôi có thể đổi ý không?
- Tiểu Trần à, anh nói cho cậu biết, số của anh không tốt, mua ba căn nhà mà cả ba căn đều bị phá bỏ. Năm trước anh có mua ba tòa nhà và phòng ở cũ tại Hùng Ngạn, nơi đó là quê của anh, thế mà tất cả đều bị phá bỏ
- Anh nói cho cậu biết, điều này làm anh hơi hoài nghi nhân sinh, như vậy chẳng lẽ là anh đây là nhặt ve chai đem bán à?
- Mua chỗ nào thì chỗ đó bị phá bỏ
Trần Thương cảm giác huyết áp của mình dâng cao, ừm, tác dụng phụ của huyết áp cao cũng xuất hiện, con mắt có chút hồng
Anh cảm thấy đây tuyệt đối không phải là do mình hâm mộ đến đỏ mắt
Mà đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường khi cao huyết áp thôi.
Thôi Nguyên Vũ thở dài:
- Ai... Kỳ thật ước mơ của anh là trở thành một bác sĩ ngoại khoa tài giỏi, chuyên về lĩnh vực ngoại khoa tim, nhưng mà... Sau lại trong nhà nhiều tiền quá mà không có ai quản lý, ba mẹ thì đi ra ngoài du lịch, thằng em trai cũng chạy đến nước Mỹ, vợ cũng có một đống nhà sắp phá bỏ, làm anh mỗi ngày không biết dùng tiền ở đâu cho hết, vì vậy mà cũng không có thời gian học tập
- Anh nghe nói là lạm phát càng ngày càng nghiêm trọng, giá trị tiền tệ bị giảm từ năm phần trăm trở lên mỗi năm. Chừng nào số tiền này còn ở trong tài khoản của anh thì ngày đó anh còn nơm nớp lo sợ cực kỳ, sợ tiền thâm hụt mỗi ngày, vì lẽ đó nên ngày nào anh cũng phải bỏ thời gian nghiên cứu đầu tư...
- Nhưng mà tinh lực của một người là có hạn, hiện giờ anh chỉ muốn làm một người bác sĩ bình thường, mỗi ngày sống cùng với phẫu thuật... Ai... Thật là đáng tiếc
Trần Thương nhanh chóng dùng tay trái đè lại tay phải của mình, giật lấy cây bút kiếm phát sáng đang cầm trên tay phải
Đồng thời không ngừng khuyên giải tay phải:
- Tỉnh táo một chút! Xúc động là ma quỷ! Một ca phẫu thuật của chúng ta cũng là một bộ phòng, không hâm mộ, không hâm mộ… Chỉ thua kém có mấy chục năm thôi, không có nhiều lắm
Trần Thương vất vả trấn an nửa ngày, rốt cuộc mới hòa hoãn xuống.
Lúc này, người chủ trì nói với mọi người:
- Được rồi, đã có kết quả cuộc thi thứ nhất, một hồi các tuyển thủ được lên cấp thì hãy làm theo trình tự trên màn hình lớn, tiến hành rút thăm, quyết định hạng mục của vòng đấu tiếp theo
- Video phẫu thuật cũng đã được tuyên bố, những ai có ý kiến với kết quả cuộc thi thì xin hãy nhanh chóng phản hồi
- Mọi người được nghỉ ngơi một giờ, một giờ sau sẽ bắt đầu rút thăm, tiến hành cuộc tranh tài thứ hai, thành viên nào bị đào thải thì mời đến ngồi ở khán đài hoặc là rời sân có trật tự
...
Thôi Nguyên Vũ vui vẻ bừng bừng vỗ vai Trần Thương:
- Tiểu Trần à, anh nhớ kỹ số điện thoại của cậu rồi, lẩu hải sản không trốn được đâu
Trần Thương sững sờ:
- Anh không xem video à?
Thôi Nguyên Vũ cười chỉ về thầy của mình, nói:
- Chủ nhiệm của anh ở phía sau, anh qua thảo luận với ông ấy một chút, không trao đổi với cậu được, cậu nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị cuộc thi thứ hai! Anh sẽ không quấy rầy cậu.
Nói xong, Thôi Nguyên Vũ lập tức đứng dậy rời đi.
Trần Thương thở dài, nhìn bóng lưng Thôi Nguyên Vũ, trách không được tâm trạng anh ta vẫn còn rất tốt
Nếu mà anh cũng có ba tòa Hùng Ngạn lâu, tâm trạng của anh cũng mẹ nó tốt như vậy
Lúc này, màn hình lớn còn chưa có công bố danh sách, Dương Kiến Thụ thấy Thôi Nguyên Vũ đi về phía mình. Ông cười nói:
- Cuộc thi còn chưa có kết thúc mà, tại sao em lại ra đây rồi?
Thôi Nguyên Vũ sững sờ:
- Thầy à, em kết thúc rồi
Dương Kiến Thụ cười nói:
- Thế nào? Bao nhiêu điểm?
Thôi Nguyên Vũ cười hì hì:
- 88 điểm! Cao hơn năm ngoái
Dương Kiến Thụ nghe xong, bật cười:
- Không tệ không tệ, ngày mai thầy mở tiệc
Thôi Nguyên Vũ cười ha ha một tiếng:
- Không cần, tối nay để em.
Dương Kiến Thụ nghe Thôi Nguyên Vũ nói như vậy, xua xua tay:
- Như vậy sao được! Tối nay em còn phải xem nhiều video, sau khi xem xong thì còn phải phân tích ưu khuyết điểm của đối thủ, cố gắng ngày mai cầm lấy quán quân, xử lý Ninh Hạo Sâm
Mặc dù Dương Kiến Thụ và Thôi Nguyên Vũ là thầy trò, cũng là chủ nhiệm và bác sĩ, nhưng mà quan hệ của hai người rất hòa hợp.
Hoặc là nói, Thôi Nguyên Vũ rất hòa hợp với người trong khoa
Dù sao có một anh chàng nhà giàu ngây ngốc thường xuyên mời ăn thì tâm trạng của ai cũng rất tốt.
Mọi người từ trước đến nay không cần phải lo lắng về việc trả tiền, muốn trả cũng trả không được
Lúc đầu có mấy người mới tới mời người trong khoa ăn cơm, đến khi tính tiền thì lại bị Thôi Nguyên Vũ cướp trả, không cho người khác trả
Vì thế hai bên còn so sánh một phen
Nhưng mà khi thấy Thôi Nguyên Vũ ôm mấy ký giấy tờ bất động sản chạy tới, đối phương rốt cuộc giả say chịu thua.
Nghe thấy Dương Kiến Thụ nói như vậy, Thôi Nguyên Vũ khoát tay, nói:
- Không ảnh hưởng đâu, lão Dương à, em bị đào thải rồi
Một câu làm ba người đồng thời sửng sốt